Lữ Tú Anh sẽ không tin tưởng anh có thể tìm được một công việc có tiền đồ hơn, càng sẽ không tin công việc ở xưởng dệt từ bát sắt sẽ biến thành bát rách.
Chỉ có thể trách anh trước kia quá khốn nạn, sự tin tưởng của Lữ Tú Anh đối với anh bằng không.
Anh không đến xưởng dệt làm việc, Lữ Tú Anh sẽ chỉ cho rằng anh muốn tiếp tục cà lơ phất phơ. Hiện tại trừ lo lắng anh bị bạn bè xấu dẫn đi làm chuyện xấu thì còn phải lo lắng anh sẽ làm chuyện xấu với con gái nhà người ta.
Lữ Tú Anh một mình nuôi hai đứa con thơ khôn lớn, nỗi khổ trong đó không cần phải nói. Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi Lâm Dược Phi thành niên, anh lại không chịu làm việc kiếm tiền, cứ ở bên ngoài hành sự bừa bãi, đối với Lữ Tú Anh mà nói thật sự là trời sập.
Lâm Dược Phi mười mấy tuổi đã biết đánh nhau, hút thuốc, chơi với bạn xấu, người chung quanh lan truyền không ít tin đồn nhảm nhí, nói đứa con trai này của Lữ Tú Anh về sau coi chừng sẽ vào tù.
Lữ Tú Anh tự mắng, kêu cậu của Lâm Dược Phi tới đánh.
Nhưng ai cũng quản không được.
Mẹ và cậu, Lâm Dược Phi không cha, cậu Lữ Thế Vinh tự nhận là có nghĩa vụ phải dạy dỗ cháu ngoại, hung hăng đánh Lâm Dược Phi mấy năm. Chờ đến khi Lâm Dược Phi mười sáu tuổi, cậu Lữ Thế Vinh nói với Lữ Tú Anh: “Không thể đánh nữa, đánh đến trở thành kẻ thù rồi.”
Lâm Dược Phi không bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1610116/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.