Lâm Tiếu sợ ngây người: “Sao lại là anh?”
Lâm Dược Phi tiếp tục cười to: “Nghe giọng của em kìa… Thế nào, thật sự bị anh nói trúng rồi, em thật sự không dám ngủ một mình phải không?”
“Sao em không ra gọi mẹ hả? Em sẽ không sợ hãi đến nỗi đến việc xuống giường cũng không dám đó chứ! Ha ha ha ha khụ khụ…” Lâm Dược Phi cười quá mức nên bị sặc nước miếng.
“Bây giờ anh sẽ cúp điện thoại, em lại gọi lại một lần nữa. Lần này anh không nhận, để mẹ nhận, em gọi mẹ tới ngủ với em.”
Lâm Tiếu bị anh trai chọc tức đến nỗi dùng sức nắm lấy ống điện thoại, lớn tiếng phản bác: “Không phải, em không thèm sợ hãi đâu!”
“Em sẽ không gọi điện thoại cho mẹ, em không cần mẹ ngủ với em!”
Lâm Tiếu thở phì phò cúp điện thoại, nhắm mắt lại đánh anh trai ở trong đầu, chẳng lẽ khi còn nhỏ anh trai không sợ tối sao? Lâm Tiếu không tin, anh trai khi còn nhỏ chắc chắn cũng từng sợ hãi, chỉ là khi đó mình chưa được sinh ra, cho nên không biết thôi.
Anh trai chỉ biết bắt nạt cô tuổi còn nhỏ thôi!
Lâm Tiếu nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ của anh trai khi sợ tối, nghĩ một lát rồi hô hấp dần trở nên đều đều.
Một lát sau, mẹ nhẹ nhàng mở cửa đi vào, sau khi nhìn thấy Lâm Tiếu ngủ say thì lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lữ Tú Anh đi đến phòng khách, Lâm Dược Phi bắt chéo chân hỏi: “Ngủ rồi à mẹ?”
Lữ Tú Anh gật đầu: “Ngủ rồi.”
Lâm Dược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903044/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.