🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xuân Vãn năm nay có các tiết mục truyền hình từ Hồng Kông, Đài Loan và Singapore, có cảm giác như người Trung Quốc từ khắp nơi đang cùng nhau tổ chức Xuân Vãn. Bối cảnh của Xuân Vãn năm nay còn được biến thành các khối hình lập thể, Lữ Tú Anh thấy rất mới mẻ.

Lâm Dược Phi cũng không thích xem Xuân Vãn, nói với Lâm Tiếu: “Đi, đội mũ và đeo khăn quàng lên, anh đưa em đi đốt pháo.”

Lâm Tiếu lập tức cùng anh trai chạy ra ngoài, Lâm Dược Phi tự mình thả pháo, dây pháo, pháo kẹp, pháo hoa.

Lâm Tiếu đứng từ xa nhìn lên, pháo hoa do anh trai đốt thật sự rất đẹp nha, rơi xuống giống như sao băng.

Trong khu tập thể, nhà Lâm Tiếu đốt nhiều pháo hoa nhất và tráng lệ nhất. Lâm Dược Phi đốt pháo rất lâu, Lâm Tiếu vừa đứng ở bên cạnh chiêm ngưỡng pháo hoa anh trai đốt, vừa chơi với que pháo.

Những que pháo tỏa thành những tia lửa tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, Lâm Tiếu quay vòng một lúc, một lúc sau lại vẫy vẫy que pháo, viết chữ lên không trung.

Lâm Tiếu và anh trai cùng chơi ở bên ngoài cho đến mười hai giờ, khi đến mười hai giờ, tiếng pháo nổ ở xung quanh trở nên ồn ào nhất. Sau khi Lâm Tiếu cùng anh trai đốt xong những quả pháo cuối cùng, Lữ Tú Anh gọi 2 người về: “Được rồi, qua 0 giờ rồi, trở lại đi ngủ đi.”

Lâm Tiếu vừa đặt đầu xuống gối liền thiếp đi, sáng sớm ngày hôm sau bị tiếng pháo đánh thức.

Cô đưa tay sờ dưới gối, quả nhiên sờ được vỏ cứng của hai phong bao lì xì, vội vàng lấy ra xem, năm nay mẹ và anh trai mỗi người lì xì cho cô một trăm tệ.

“Oa, nhiều quá.” Lâm Tiếu đứng trên giường: “Cám ơn mẹ, cám ơn anh.”

“Chúc mừng năm mới mẹ, chúc mừng năm mới anh.”

Lữ Tú Anh phì cười: “Nhóc hám tiền.”

Năm nay, gia đình Lâm Tiếu có nhiều lời chúc mừng năm mới hơn những năm trước, Lâm Dược Phi lúc trước đã giúp giới thiệu những người hàng xóm trong khu tập thể làm nhân viên phục vụ khách sạn, nhiều người trong số họ đã đến chúc Tết.

Từ tờ mờ sáng đến trước bữa trưa, nhà Lâm Tiếu khách khứa không ngớt. Lâm Tiếu nói chúc mừng năm mới với mọi vị khách, cảm thấy môi của mình sắp hỏng rồi.

Từ mùng một đến mùng năm tết, khách khứa đến nhà Lâm Tiếu chúc tết không ngớt.

Sau mùng năm tết, trong nhà cuối cùng cũng không còn khách đến, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Trong nhà cũng coi như yên tĩnh.”

Lữ Tú Anh dựa vào ghế sofa, năm nay náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng thực sự mệt mỏi.

“Con vì tiếng ồn mấy ngày qua mà không làm bài được, từ hôm nay nhanh chóng bắt đầu làm bài đi." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu nghĩ, sớm hoàn thành bài tập, có thể chơi thỏa thích, liền lập tức ngồi vào bàn, chuyên tâm vào vật lộn với bài tập.

Lâm Dược Phi lén lút hỏi Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ từng nhìn thấy Lâm Tiếu lén lút lấy cuốn sổ màu hồng đó ra chưa?”

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Chưa từng thấy.”

Vài ngày sau, Lâm Tiếu vô cùng vui vẻ vì đã xong bài tập sớm.

Trên TV chiếu một bộ phim truyền hình mới siêu hay tên là Tân Bạch nương tử truyền kỳ.

Bạch nương tử cực kì cực kì đẹp.

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều đúng giờ ngồi trước TV, cùng mẹ xem bộ phim truyền hình mới, xem đến say mê, đi vệ sinh cũng phải đợi đến quảng cáo giữa tập mới đi.

“Mẹ, khi nào Hứa Tiên trở về làm nữ nhân.”

Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy Hứa Tiên, liền nhận ra cô ấy là một người con gái cải trang thành nam nhân, cô luôn chờ đợi đến lúc Hứa Tiên tiết lộ thân phận nữ nhân của bản thân, khiến cho tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc.

Tuy nhiên, xem hết tập này đến tập khác, Lâm Tiếu vẫn không đợi được.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Không phải, diễn viên đóng Hứa Tiên là nữ, nhưng ở trong phim là nam.”

“Ồ.” Lâm Tiếu hiểu ra, giống như cô đóng vai Romeo.

Vào ngày rằm tháng giêng, ăn chè trôi nước, ngắm hoa đăng, cũng nghĩa là kỳ nghỉ đông đã kết thúc.

Hết rằm tháng giêng, Lâm Tiếu đến trường báo danh, cả lớp đều đang thảo luận về Tân Bạch nương tử truyền kỳ.

“Cậu xem chưa?”

“Đương nhiên, Bạch nương tử thật đẹp.”

“Tớ không thích Hứa Tiên lắm.”

“Cái gì, diễn viên diễn Hứa Tiên là nữ, không thể nào, tớ không nhìn ra.”

Báo danh nhập học vẫn như cũ, thu bài tập về nhà, phát sách mới, dọn dẹp. Điểm khác biệt duy nhất là cô Dương thông báo: “Tối thứ Bảy sẽ có một cuộc họp phụ huynh.”

Sau khi Lâm Tiếu về nhà liền báo tin này cho mẹ: “Mẹ, thứ bảy này sẽ có một cuộc họp phụ huynh, mẹ và anh, ai sẽ đi vậy?”

Lâm Dược Phi chớp lấy cơ hội tổ chức họp phụ huynh: “Mẹ, lần trước mẹ đi rồi, lần này đến lượt con đi.”

Tổ chức họp phụ huynh cho Lâm Tiếu cảm giác dễ chịu, đặc biệt là trong học kỳ trước, trong cả ba cuộc thi Lâm Tiếu đều giành vị trí thứ nhất, tổng điểm trong lớp vượt xa vị trí thứ nhất, còn giành được hạng nhất trong năm môn học.

 

Lâm Dược Phi đắm mình trong những ánh mắt ghen tị của các bậc cha mẹ, nghênh ngang ngồi trên ghế của Lâm Tiếu.

 

Cuộc họp phụ huynh lần này, cô Dương tập trung nói vào ba chuyện.

Chuyện đầu tiên, học kỳ này là học kỳ cuối cùng của lớp cấp 2 năm năm, cuối học kỳ này sẽ có một kỳ thi khảo sát chất lượng. Những học sinh không phù hợp với lớp năm năm sẽ được chuyển sang lớp chọn, lại tiếp tục học lớp 9, tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học bình thường.

“Tôi nói thẳng, nhất định sẽ có mấy học sinh rời đi.”

Chuyện thứ hai, trong tháng 4 của học kỳ này, các cuộc thi toán, lý, hóa sẽ liên tiếp được tổ chức, bởi vì lớp năm năm của trường cấp 2 chỉ có hai năm, cuộc thi vào tháng 4 năm nay là cơ hội duy nhất cho tất cả học sinh tham gia tranh tài ở giai đoạn trung học cơ sở.

Chuyện thứ ba là vấn đề yêu đương trai gái.

Khi cô Dương nói đến vấn đề này, Lâm Dược Phi lập tức vểnh tai lên, anh cảm thấy các phụ huynh khác trong lớp cũng rất tập trung, các phụ huynh đều vô cùng quan tâm đến vấn đề này.

“Vấn đề này cần sự quan tâm của cả giáo viên và phụ huynh, hướng dẫn đúng đắn.”

“Giai đoạn cấp 2 này, việc tò mò và có cảm tình với bạn khác giới là chuyện bình thường. Nhưng tuyệt đối không được phép yêu sớm, yêu sớm ảnh hưởng rất lớn đến thành tích học tập.”

Ánh mắt của Lâm Dược Phi vẫn luôn theo sát cô Dương, có phải cô Dương đang nói về Lâm Tiếu không? Cô Dương có biết về tình hình của Lâm Tiếu không?

Sau cuộc họp phụ huynh, lần đầu tiên Lâm Dược Phi ở lại: “Cô Dương, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”

Cô Dương kinh ngạc nhìn Lâm Dược Phi, hoàn toàn không ngờ anh của Lâm Tiếu sẽ đưa ra yêu cầu này: “Được, anh của Lâm Tiếu đợi một chút, sau khi tôi trả lời xong câu hỏi cho phụ huynh của một số bạn học khác, chúng ta hãy đến văn phòng của tôi nói chuyện .”

Lâm Dược Phi đợi nửa tiếng, cuối cùng cô Dương cũng rảnh, đưa Lâm Dược Phi đến văn phòng: “Anh của Lâm Tiếu, anh muốn hỏi vấn đề gì?”

Cô Dương nghĩ thầm, Lâm Tiếu muốn làm bài tập ít hơn hay là muốn tìm hiểu kỹ hơn về nội dung của cuộc thi.

Lâm Dược Phi hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói: “Cô Dương vừa mới nói qua vấn đề yêu đương nam nữ, xin hỏi Lâm Tiếu có chuyện này không?”

Cô Dương quay đầu kinh ngạc nhìn Lâm Dược Phi: “Lâm Tiếu không có chuyện gì với vấn đề này.”

Lâm Dược Phi: “Ồ ồ.”

Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Lâm Dược Phi, cô Dương nói: “Anh của Lâm Tiếu, anh thường bận rộn công việc, có thể không hiểu rõ Lâm Tiếu lắm.”

Trong lớp ai yêu đương thì yêu đương, nhưng Lâm Tiếu không thể, cô Dương nói một cách tế nhị, nhưng Lâm Dược Phi hiểu, chính là ý này.

“Nhưng, nhưng mà…” Lâm Dược Phi nói: “Cô Dương, xin cô giúp Lâm Tiếu giữ bí mật, tôi nhìn thấy một cuốn sổ màu hồng được quấn băng dính trên bàn của Lâm Tiếu, tôi nghi ngờ bên trong viết một số tâm sự của những nữ sinh ở độ tuổi em ấy.”

Cô Dương kinh ngạc nói: “Hóa ra cuốn sổ ở trong tay Lâm Tiếu, bảo sao.”

Cô Dương đã trao đổi riêng với phụ huynh của Bạch Huyên và Lý Triển Bằng, phụ huynh của hai học sinh đều đang tìm kiếm manh mối, nhưng không ai tìm ra.

Cô Dương không đề cập đến tên của học sinh, nhưng nói với Lâm Dược Phi: “Anh của Lâm Tiếu, anh hiểu lầm rồi, cuốn sổ này được Lâm Tiếu giữ hộ học sinh khác.”

Lâm Dược Phi sững sờ: “Cái gì?”

Cuốn sổ đó hóa ra không phải của Tiếu Tiếu, anh và mẹ đã lo lắng cả kỳ nghỉ đông nhưng hóa ra lại chẳng có gì.

“Chuyện này thật là…” Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, anh không ngờ em gái lại giúp bạn học che giấu đồ.

“Một phen hú hồn.” Lâm Dược Phi thở phào nhẹ nhõm, anh có chút không dám nhìn cô Dương.

Cô Dương nhìn Lâm Dược Phi, trong mắt rõ ràng viết, cậu rốt cuộc có phải là anh trai ruột của Lâm Tiếu không? Em gái của mình trong lòng như thế nào cũng không biết.

“Làm phiền cô Dương rồi.” Lâm Dược Phi nói vài câu khách sáo, chào tạm biệt rồi rời đi, trên đường về nhà còn ngâm nga hát.

Về đến nhà, Lâm Dược Phi mở cửa, nghe thấy Lâm Tiếu đang hát to: “Ngàn năm chờ một lần trở lại.”

Lâm Dược Phi đi vào phòng, thấy Lâm Tiếu đang đứng trên giường, lấy tất cả các loại khăn đầy màu sắc trong tủ của mẹ ra, chất thành đống trên giường.

Trên đầu Lâm Tiếu có một cái khăn quàng màu trắng, Lâm Dược Phi nhìn kỹ, phát hiện thứ trên đầu em gái hoàn toàn không phải là khăn quàng mà là một chiếc màn trắng dùng cho mùa hè.

*Màn hoặc mùng: Đồ để chống muỗi á

*Màn hoặc mùng: Đồ để chống muỗi á

Thảo nào phía sau lại kéo dài như vậy.

Cô dùng hai chiếc đũa cố định màn trên đầu, đang nhảy trên giường, hai tay giống như Bạch nương tử đang làm phép, tự lồng tiếng cho bản thân: “Vù vù vù, ngàn năm chờ một lần trở lại.”

Lâm Dược Phi yên tâm rồi.

Thảo nào cô Dương lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn em ấy.

Tại sao trước đây anh lại nghĩ rằng em gái mình có thể yêu sớm chứ?

Anh nhất định là mù rồi.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.