Trong lòng Lâm Dược Phi bối rối, anh dùng mắt giao tiếp với mẹ, hôm nay có phải là mẹ đã tâm sự với em gái rồi không, lẽ nào em gái nghi ngờ anh lục lọi bàn học của cô.
Ở trước mặt Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi không có cách nào hỏi mẹ, hơn nữa hôm nay mẹ trông có gì đấy là lạ, dáng vẻ như thể đang cố nhịn cười.
“Tiểu Phi, không còn sớm nữa, con nhanh đi tắm rồi về phòng đi ngủ đi.” Lữ Tú Anh nói.
Bà biết tại sao Lâm Tiếu cứ nhìn anh trai, Lâm Tiếu đang đợi anh trai trở về phòng, phát hiện ra món quà mà cô đã chuẩn bị.
Lâm Dược Phi càng bối rối hơn, lẽ nào mẹ ám chỉ trước tiên anh trở lại phòng, giả vờ ngủ, đợi sau khi Lâm Tiếu ngủ thì ra khỏi phòng bàn bạc.
Lâm Dược Phi mơ hồ đi tắm, đẩy cửa phòng mình ra, lập tức nhìn thấy một hộp thuốc trên tủ đầu giường.
“Tam Châu Khẩu Phục?” Lâm Dược Phi kỳ quái cầm hộp thuốc lên, nhìn thấy tờ ghi chú nhỏ ở phía dưới: “"Anh trai, chúc bụng anh khỏe mạnh, cuộc sống dễ chịu.”
“Lâm Tiếu! Lâm Tiếu!” Lâm Dược Phi cầm hộp thuốc chạy ra: “Em mua cái gì cho anh vậy hả?”
Lâm Tiếu trịnh trọng nói: “Anh trai, anh đừng trốn tránh bệnh tật, em đã đọc hướng dẫn sử dụng rồi, cái này rất đúng với triệu chứng của anh.”
“Ha ha ha ha ha!” Lữ Tú Anh cũng không thể chịu được nữa, bà cười ngã xuống ghế sô pha: “Này, ôi này, cười đau bụng quá.”
Liên tục mấy ngày liền, sắc mặt của anh trai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903134/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.