🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong lòng Lâm Dược Phi bối rối, anh dùng mắt giao tiếp với mẹ, hôm nay có phải là mẹ đã tâm sự với em gái rồi không, lẽ nào em gái nghi ngờ anh lục lọi bàn học của cô.

Ở trước mặt Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi không có cách nào hỏi mẹ, hơn nữa hôm nay mẹ trông có gì đấy là lạ, dáng vẻ như thể đang cố nhịn cười.

“Tiểu Phi, không còn sớm nữa, con nhanh đi tắm rồi về phòng đi ngủ đi.” Lữ Tú Anh nói.

Bà biết tại sao Lâm Tiếu cứ nhìn anh trai, Lâm Tiếu đang đợi anh trai trở về phòng, phát hiện ra món quà mà cô đã chuẩn bị.

Lâm Dược Phi càng bối rối hơn, lẽ nào mẹ ám chỉ trước tiên anh trở lại phòng, giả vờ ngủ, đợi sau khi Lâm Tiếu ngủ thì ra khỏi phòng bàn bạc.

Lâm Dược Phi mơ hồ đi tắm, đẩy cửa phòng mình ra, lập tức nhìn thấy một hộp thuốc trên tủ đầu giường.

“Tam Châu Khẩu Phục?” Lâm Dược Phi kỳ quái cầm hộp thuốc lên, nhìn thấy tờ ghi chú nhỏ ở phía dưới: “"Anh trai, chúc bụng anh khỏe mạnh, cuộc sống dễ chịu.”

“Lâm Tiếu! Lâm Tiếu!” Lâm Dược Phi cầm hộp thuốc chạy ra: “Em mua cái gì cho anh vậy hả?”

Lâm Tiếu trịnh trọng nói: “Anh trai, anh đừng trốn tránh bệnh tật, em đã đọc hướng dẫn sử dụng rồi, cái này rất đúng với triệu chứng của anh.”

“Ha ha ha ha ha!” Lữ Tú Anh cũng không thể chịu được nữa, bà cười ngã xuống ghế sô pha: “Này, ôi này, cười đau bụng quá.”

Liên tục mấy ngày liền, sắc mặt của anh trai đối với Lâm Tiếu không tốt, gọi cô phải gọi bằng tên: “Lâm Tiếu, rót cho anh cốc nước.”

“Lâm Tiếu, bế Tiểu Hoàng đi, bây giờ anh không rảnh chơi với nó.”

“Lâm Tiếu, Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu mỗi khi nghe thấy tên đều giật b.ắ.n mình.

Anh trai toàn nghĩ xấu cho người tốt, c.h.ế.t cũng không thừa nhận rắc rối của bản thân, còn không cho Lâm Tiếu nhắc đến, vừa nhắc đến là lại tức giận.

Lâm Tiếu chỉ có thể dối lòng thuận theo anh trai: “Ừ ừ ừ, em biết rồi, anh không cần loại thuốc này.”

Trời ạ, rõ ràng anh trai rất nghiêm túc xem quảng cáo.

Nhưng nếu anh trai đã không chịu thừa nhận, cô vẫn nên giữ chút thể diện cho anh trai, mình thật là chu đáo.

Tết Nguyên Đán năm nay bà ngoại không đến nhà Lâm Tiếu. Bà ngoại đón năm mới cùng gia đình chú ở quê, Lữ Văn Lệ cũng về quê.

Lữ Tú Anh nhìn lượng bài tập về nhà của Lâm Tiếu, quyết định không mang Lâm Tiếu về quê. Bình thường Lâm Tiếu rất bận rộn, Lâm Dược Phi thậm chí còn bận rộn hơn, cả năm chỉ có một ngày lễ như vậy để nghỉ ngơi, Lữ Tú Anh quyết định không đưa hai con đi đi rồi lại về về.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Con mau làm bài tập đi, làm xong bài tập sớm thì sau sẽ nhàn.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu học hành bận rộn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Lâm Tiếu thích đọc tạp chí, đọc truyện tranh, xem TV, sau này khi vào lớp 8, rất hiếm khi cô có thời gian để làm những việc này.

Đối với cuốn sổ màu hồng mà bà và Lâm Dược Phi tìm thấy, Lữ Tú Anh có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Lâm Tiếu thực sự có thời gian để yêu đương sớm sao?

Lúc Lữ Tú Anh nói chuyện với Lâm Tiếu, khi bầu không khí cực kỳ nhẹ nhàng bà tìm được một cơ hội, hỏi: “Tiếu Tiếu, ở lớp con có bạn trai nào thích con không thế?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có.”

“Còn con thì sao, con thích mẫu bạn nam như thế nào?” Lữ Tú Anh tiếp tục hỏi.

Lâm Tiếu cau mày, suy nghĩ: “Đẹp trai, thông minh, ừm, hát hay, có giọng hay.”

Dư Chiêu Chiêu rất thích nghe nhạc, cô bé lấy cớ nghe tiếng Anh để mỗi ngày đều mang máy máy nghe nhạc Sony Walkman đến trường, thực tế thì tất cả những gì nghe ở trường đều là các bài hát.

Dư Chiêu Chiêu thích ban nhạc Beyond của Hồng Kông và Michael Jackson nhất, cô bé điên cuồng nghe các bài hát của họ, còn điên cuồng giới thiệu chúng cho những người bạn xung quanh.

Dư Chiêu Chiêu thường nhét tai nghe của máy nghe nhạc vào tai của Lâm Tiếu.

Dư Chiêu Chiêu thường nói, khi cô bé lớn lên và tìm bạn trai, cô bé nhất định phải tìm một người có giọng hát hay: “Giọng hát hay cũng quan trọng như ngoại hình ưa nhìn.”

Lâm Tiếu nghe nhiều rồi, cũng cảm thấy những gì Dư Chiêu Chiêu nói có lý, nếu một người đẹp trai mà giọng nói không hay, thì khi mở miệng nói chuyện vẻ ngoài cũng sẽ bị giảm.

Lữ Tú Anh nghe thấy câu trả lời của Lâm Tiếu, trong lòng lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Yêu cầu ưa nhìn, thông minh đều rất bình thường, nhưng giọng nói hay thì lại rất cụ thể.

Chẳng lẽ trong lòng Lâm Tiếu đã có một chàng trai như vậy.

 

Giọng nói hay, Lữ Tú Anh lập tức nghĩ đến người dẫn chương trình cùng với Lâm Tiếu trong bữa tiệc năm mới, Liên Cảnh Sơn.

Mẹ của Liên Cảnh Sơn là phát thanh viên tàu hỏa, Liên Cảnh Sơ thừa hưởng giọng nói hay của mẹ, lại luyện đọc diễn cảm từ nhỏ nên giọng cực tốt.

Lữ Tú Anh thăm dò: “Tiếu Tiếu, con cảm thấy giọng của Liên Cảnh Sơ có hay không?”

Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Hay ạ.”

Buổi tối, sau khi Lâm Tiếu ngủ, Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi thông tin mới nhất: “Tiếu Tiếu nói con bé chưa thích chàng trai nào, nhưng mẹ đã hỏi con bé thích kiểu con trai như thế nào, con bé nói thích người đẹp trai, thông minh và có giọng hay.”

Lâm Dược Phi cau mày: “Thằng nhóc dẫn chương trình có giọng hay, từng làm việc cùng Tiếu Tiếu, trước đây có phải đã gọi điện cho Tiếu Tiếu mấy lần không?”

Quả nhiên, Lâm Dược Phi cũng nghĩ đến Liên Cảnh Sơn.

Lữ Tú Anh gật đầu: “Phải, mẹ cũng cảm thấy yêu cầu này có chút cụ thể.”

Trong đầu Lâm Dược Phi hiện lên hình ảnh của Liên Cảnh Sơ, cậu bé lớn lên rất tốt, nhưng Lâm Dược Phi chê: “Chậc, cũng không phải học lớp năm năm.”

“Lớp năm là lớp chọn, hay là lớp thường.”

Lữ Tú Anh: “Lớp chọn.”

Lâm Dược Phi nghe nói là lớp chọn cũng không hài lòng: “Học sinh trong lớp chọn chắc chắn không thông minh bằng những học sinh trong lớp năm năm.”

Lâm Dược Phi lại có thêm một cái tên khác vào danh sách tình nghi, hiện tại anh nghi ngờ ba người: Triệu Hiểu Long, Phương Kính Phàm và Liên Cảnh Sơ.

“Trong ba đứa, Triệu Hiểu Long là người giỏi nhất, Liên Cảnh Sơ học chậm một chút và Phương Kính Phàm trông không được đẹp lắm.”

Lữ Tú Anh trừng Lâm Dược Phi: “Mày đang chọn lựa sao?" Vấn đề bây giờ là mối tình sớm của Lâm Tiếu chứ không phải là đối tượng của Lâm Tiếu tốt hay không, cho dù đối tượng của Lâm Tiếu thích là thần tiên, thì Lữ Tú Anh cũng không cho phép Lâm Tiếu yêu sớm.

Thông tin vẫn chưa đủ, sau đó Lữ Tú Anh lại vài lần nói bóng nói gió, nhưng đều không nhận được câu trả lời.

“Qua năm mới rồi nói đi, Tết Nguyên Đán đừng hỏi gì cả, tránh làm Tiếu Tiếu căng thẳng.” Lữ Tú Anh quyết định để qua năm mới rồi mới giải quyết chuyện này.

Lâm Dược Phi: “Con không nhìn ra em ấy đang căng thẳng.”

Mẹ nhiều lần ở bên cạnh nói bóng nói gió, Lâm Dược Phi ở bên cạnh cũng vểnh tai nghe, anh cảm thấy em gái hoàn toàn không để ý, thậm chí mẹ đang dò hỏi cái gì cũng không biết.

Nhưng mẹ nói đúng, tất cả mọi thứ đều không bằng Tết.

Ngày nhỏ Lâm Dược Phi luôn mắc lỗi, nhưng những ngày Tết, Lữ Tú Anh cũng sẽ không đánh anh. Tất nhiên, tình yêu trẻ con đang bị nghi ngờ của Lâm Tiếu có thể được thảo luận trong năm, dù sao thì Lâm Tiếu ở nhà mỗi ngày, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh rất yên tâm.

Đêm giao thừa, Lâm Tiếu và mẹ đã cùng nhau dán câu đối Tết, dán chữ Phúc. Lữ Tú Anh đứng lên ghế để dán, Lâm Tiếu ở bên cạnh đưa hồ dán, giúp mẹ xem có bị lệch không. Ngoài ra còn có giấy cắt hoa màu đỏ tươi, dán ở giữa kính.

Chiều ba mươi làm sủi cảo, năm nay mẹ gói ba hạt lạc trong ba cái sủi cảo. Trước đó, bà đã nghe đồng nghiệp kể, gia đình bác ấy luôn có vài người ăn trúng sủi cảo may mắn, Lữ Tú Anh ngay lập tức cảm thấy làm như vậy cũng rất hay.

Bữa tối giao thừa được bày biện đầy bàn, ăn đến khi bắt đầu Xuân Vãn, Lữ Tú Anh bưng sủi cảo lên trên bàn: “Năm nay gói ba hạt lạc, xem chúng ở trong bát của ai nào.”

Lâm Dược Phi là người ăn đầu tiên: “Con có 1 hạt ở đây.”

Lâm Tiếu nghe thấy anh trai ăn được, lập tức yên lặng mà đẩy nhanh tốc độ ăn sủi cảo, gắp đầy vào bát, lạc may mắn trong sủi cảo của những năm trước đều là cô ăn.

Ngay sau đó, Lữ Tú Anh cũng ăn được: “Này, mẹ cũng có một hạt trong này.”

Nghe thấy vậy, Lâm Tiếu càng tăng tốc độ ăn sủi cảo.

Lữ Tú Anh: “Đừng cố quá.” Mới nãy Lâm Tiếu đã ăn rất nhiều món rồi.

Lữ Tú Anh nhìn từng chiếc sủi cảo một dưới ánh đèn, muốn giúp Lâm Tiếu gian lận. Đột nhiên, Lâm Tiếu kinh ngạc kêu lên: “Mẹ, con cũng ăn được rồi.”

Lữ Tú Anh mỉm cười: “Tốt quá, tổng cộng có ba hạt lạc, mỗi người một hạt, năm sau cả nhà chúng ta đều sẽ gặp nhiều may mắn.”

Lâm Tiếu cũng gật đầu: “Cả nhà đều gặp may mắn.”

Xuân Vãn năm nay có chút chán, Lâm Tiếu nhìn thấy phần sau đều buồn ngủ: “Mẹ, tiểu phẩm hài kịch năm nay không buồn cười lắm.” Ngay cả tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn mà Lâm Tiếu rất mong chờ, cô cũng cảm thấy không có gì thú vị, không hay như những năm trước.

Lữ Tú Anh: “Mẹ thấy cũng được mà, sống động, đẹp biết bao.”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.