"Khi anh đã quen với đặc quyền, sự bình đẳng đột ngột đối với anh lại trở thành áp bức."
"Tôi không biết anh có từng nghe qua câu này chưa." Nhan Ly dùng tinh thần lực khống chế hắn buông d.a.o gọt hoa quả xuống.
Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói từng chữ: "Phụ nữ đứng lên không có nghĩa là đàn ông gục ngã, trừ khi anh ta vốn dĩ đứng trên lưng người phụ nữ."
"Cho nên... Anh Hứa." Mắt Nhan Ly đen nhánh, giống như ánh sáng trên tuyết mùa đông, lạnh thấu xương.
"Anh đang sợ hãi điều gì?"
Cùng với câu nói này kết thúc, hai mắt Hứa Minh bắt đầu mất tiêu cự.
Giống như biến thành con rối bị người khác điều khiển.
Nhan Ly rất ít khi sử dụng khống chế tinh thần lên người sống.
"Cô muốn hắn trở thành như thế nào?" Câu này là hỏi Trương Uyển.
Trương Uyển mấp máy môi, có chút mờ mịt.
Bên cạnh, giọng nói lạnh lùng của cô gái lại vang lên, nhắc nhở cô ấy: "Do dự không phải là chuyện tốt, một mực lùi bước, chỉ khiến kẻ làm tổn thương cô càng thêm điên cuồng."
Trương Uyển định thần lại, cảm thấy Nhan Ly nói rất có lý.
Bản thân đã lùi bước nhiều lần như vậy, kết quả đổi lại được gì?
Là sự tra tấn và sỉ nhục vô tận, là sự khinh miệt, là sự coi thường.
Những lời mà cô gái trẻ này vừa nói với Hứa Minh, thoạt nhìn là đang giảng đạo lý cho hắn, nhưng thực ra là đang thức tỉnh mình.
Người mà Nhan Ly thực sự muốn thức tỉnh chưa bao giờ là Hứa Minh đã trở thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/2732879/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.