Chỉ thấy xung quanh Lộ Trạch Tây bao phủ một tầng rào chắn bằng hồn lực, hoàn mỹ bảo hộ Lộ Trạch Tây, mặc dù là vừa rồi nổ mạnh thật lớn, nhưng cũng không có tạo nên một chút thương tổn gì cho Lộ Trạch Tây.
Quần áo trên người bị thiêu hủy một ít, tóc dài sau lưng Lộ Trạch Tây đón gió tạo thành vũ điệu, cả người đều lộ ra một bộ dáng tiêu sái [1] và mạnh mẽ, một đôi mắt ám sắc nhàn nhạt nhìn phía dưới sườn núi.
[1] Tiêu sái: chỉ sự trong sạch thanh cao
“Boss!” Từ rất xa liền thấy được Lộ Trạch Tây đứng bên này, những người trong nhóm Mafia nhìn hai đài xe bị nổ mạnh, đều có chút hãi hùng khiếp vía [3]: “Boss, hai người kia đã bị đâm chết?”.
[3] Hãi hùng khiếp vía: chỉ sự sợ hãi
“Không có, để cho bọn họ chạy rồi.” Bình tĩnh nói một câu như thế, đáy mắt Lộ Trạch Tây không hiện ra một chút tức giận nào.
Chạy?! Trời ạ, bọn họ có nghe lầm hay không, rốt cuộc là người phương nào, cư nhiên lại có bản lĩnh như thế, có thể chạy thoát khỏi Boss của bọn họ?
“Boss, hiện tại chúng ta liền lái xe, phái người đuổi theo, nhất định sẽ bắt hai người kia trở về.” Người nọ lập tức nói.
“Không cần.” Lộ Trạch Tây lãnh đạm cự tuyệt: “Có thể chạy thoát khỏi thuộc hạ của tôi, là bản lĩnh của họ, tôi cho bọn họ một cơ hội được sống, đi tra cho tôi, tra xem người kia, rốt cuộc là ai, tôi muốn có tư liệu thật tỉ mỉ kỹ càng của cậunta.”
Nhớ lại ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/2090762/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.