Cửa phòng được đẩy ra, Tôn Minh Tuệ xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà thấy chỉ có một mình Hứa Lập ngồi trên ghế, bà vội vàng nói:
- Tiểu Hoa đâu vậy cháu? Không đợi Hứa Lập mở miệng, Phạm Ngọc Hoa ở trong phòng vệ sinh đã nói vọng ra. - Mẹ, con ở trong này. Vừa nói Phạm Ngọc Hoa vừa thò đầu từ trong ra, Tôn Minh Tuệ nhìn nước vẫn còn trên mặt con gái, bà cười mắng: - Con bé này, đi rửa mặt làm gì chứ? Để Tiểu Hứa một mình ở phòng khách là sao? - Không phải, mẹ, vừa nãy bọn con nói chuyện về bạn học cũ mắc ung thư mà chết nên con … Có ai hiểu con gái bằng mẹ, nghe Phạm Ngọc Hoa nói, Tôn Minh Tuệ mỉm cười nói với Hứa Lập: - Cô bé này rất mềm yếu, nhất là nghe mấy chuyện như thế kia sẽ khóc ròng, vừa nãy chắc lại khóc rồi. Hứa Lập đi lên cầm túi vào bếp giúp Tôn Minh Tuệ, hắn vừa đi vừa nói: - Con gái thừa nhất là nguyên tố nước, vừa nãy cô ấy khóc rất thương tâm. Lúc này Tôn Minh Tuệ cũng thấy được cặp mắt đỏ bừng của con gái, bà kêu lên. - Ôi, sao con lại khóc thành thế này chứ? Lát me luộc trứng gà cho con đắp mắt mới được. Phạm Ngọc Hoa ôm lấy tay mẹ làm nũng. - Vẫn là mẹ tốt nhất đối với con. Tôn Minh Tuệ nhẹ nhàng vỗ đầu Phạm Ngọc Hoa, cười mắng. - Giờ cô mới biết à? Nói xong bà vào bếp nấu cơm. Phạm Ngọc Hoa lau khô mặt đi ra ngồi xuống nhỏ giọngTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-vi-quan/2031993/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.