🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

"Quan Quan tuổi còn nhỏ, lại không có di nương lo liệu chu toàn, đây là của hồi môn mà di nương đã để lại cho ta, ta không cần, tất cả để lại cho muội."

 

Nàng quay đầu, nhét cuốn sách quý mà tam tỷ tìm khắp nơi chẳng được vào tay tam tỷ:

 

"Muội thích đọc sách, lại không coi trọng tiền tài, ta đã tìm hết những thứ này cho muội."

 

"Tỷ biết chí của tam muội chẳng ở chốn hậu viện, muội tài hoa hơn người, nhất định sẽ đạt được thành tựu."

 

Nhị tỷ xưa nay ân oán rõ ràng, chiếc bàn tính vàng không chỉ tính chuyện làm ăn, mà còn ghi khắc nợ tình nghĩa.

 

Những thứ ấy có được nào có dễ dàng như lời nàng ấy nói.

 

Ta và tam tỷ đều hiểu rõ, lại càng xúc động.

 

Chỉ e Lâm Dao Âm sẽ phá rối việc hôn sự của nhị tỷ, bọn ta bèn cố ý khiến nàng ta bận tâm chuyện khác.

 

Dưới tán hải đường rủ bóng, tam tỷ tiếc nuối cất lời:

 

"Vốn chỉ là nha hoàn sai vặt trong phòng đại tỷ, không ngờ lại lấy lòng được Ninh Trường Viễn như thế, chưa đầy ba tháng đã mang thai. Đó lại là trưởng tử của Ninh Trường Viễn, chỉ e sau này sẽ được nâng làm quý thiếp."

 

"Tuy đại tỷ phu vẫn còn lưu luyến tình xưa với đại tỷ, nhưng khó cưỡng lời đường mật của kiều thê mỹ thiếp bên gối, chỉ sợ đường hồi phủ của đại tỷ nay đã đứt hết rồi."

 

Lâm Dao Âm trốn dưới hành lang, mặt mày thâm độc nhìn chằm chằm vào chúng ta, sắc mặt thoắt chốc biến đổi.

 

Bản thân thất thế vốn đã khiến lòng nàng ta đau đớn, nay lại thấy nha hoàn giẫm lên đầu mình từng bước leo cao càng khiến nàng ta nghiến răng nghiến lợi.

 

Quả nhiên Lâm Dao Âm bỏ mặc nhị tỷ, quay sang nhắm vào Thúy di nương thường hay nôn mửa.

 

Trong trà lâu, Thúy nhi nhận lấy bạc cứu mạng mà tam tỷ đưa, dập đầu thật mạnh hai cái:

 

"Tam tiểu thư cứu mạng mẫu thân của ta, đừng nói là bảo Thúy Nhi đối phó Lâm Dao Âm, dù có bắt ta lấy mạng nàng ta, Thúy Nhi cũng không nề hà."

 

Nhưng tam tỷ chỉ lắc đầu:

 

"Yêu bản thân mới là khởi đầu của tất cả, dù thế nào cũng đừng xem nhẹ mạng sống của mình. Sống tốt thì vẫn luôn có hy vọng."

 

Thúy nhi nước mắt lưng tròng, vừa xoay người đã bắt đầu so đấu với Lâm Dao Âm.

 

Kế hoạch ép Thúy Nhi sảy thai của Lâm Dao Âm hết lần này tới lần khác thất bại, nhưng nàng ta không cam lòng, càng thêm nóng vội.

 

Khi nàng ta bị Thuý nhi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông đến mức khiến Ninh Trường Viễn hoàn toàn sinh lòng chán ghét, cũng là lúc nhị tỷ sắp sửa xuất giá.

 

Kiệu lớn tám người khiêng, hồng trang rợp mười dặm đường, cuối cùng nhị tỷ đã bước tới hạnh phúc và viên mãn mà kiếp trước nàng ấy chẳng thể có.

 

Trước khi nàng ấy ra khỏi cửa, ta nhét lại năm nghìn lượng bạc vào tay nàng ấy.

 

"Nhị tỷ xinh đẹp, đó là vốn liếng của tỷ. Nhưng thứ mà Chu gia xưa nay coi trọng chính là tài làm ăn của tỷ. Sắc đẹp rồi cũng tàn, chỉ có chiếc chìa khóa vàng tỷ nắm trong tay mới là tiềm lực chân chính và là chỗ dựa vững chắc không ai cướp nổi."

 

"Quan Quan không cần tiền bạc, mong tỷ đưa nó vào thương trường sinh lời, sớm ngày giàu có bạc vàng đầy người. Nếu mai sau có chuyện cần nhờ, chỉ mong tỷ toàn tâm giúp đỡ."

 

Nhị tỷ nghe lọt, nàng ấy trang trọng gật đầu:

 

"Đa tạ tứ muội chỉ dẫn, ta đã có cơ hội sống lại một lần, đương nhiên ta phải sống cho thật tốt đời này."

 

"Tường cao ngoài tường cao, vẫn phải bước từng bước mà vượt qua."

 

Chúng ta nhìn nhau mỉm cười.

 

Kiếp này, chúng ta nhất định sẽ khác xưa.

 

Nhưng vừa tiễn nhị tỷ xong thì đã đụng ngay ánh mắt như rắn độc của Lâm Dao Âm đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng ta lạnh lùng buông một câu:

 

"Mơ tưởng dựa vào việc gả đi rồi đè lên đầu ta? Ngây thơ!"

 

Lòng ta và tam tỷ giật thót.

 

Nhưng đã muộn rồi! 

 

10 

 

Tối hôm đó đã truyền ra tin hậu viện Chu gia bốc cháy.

 

Chu lão phu nhân một lòng hướng Phật, tin tưởng nhân quả hơn người.

 

Vừa mới vì nốt ruồi Quan Âm giữa mi tâm nhị tỷ mà yêu thương nàng ấy hết mực, thà từ bỏ thứ nữ phủ hầu cũng quyết cưới nhị tỷ vào cửa.

 

Nhưng ngọn lửa kia lại đốt trúng điều kiêng kỵ trong lòng bà.

 

Sáng hôm sau khi nhị tỷ tới thỉnh an, lão phu nhân lại để nàng ấy đứng chờ ngoài viện suốt một canh giờ mà không gọi vào.

 

Cảnh ngộ khốn khó của nhị tỷ không cần nghĩ cũng biết.

 

Tiếng đàn trong viện của Lâm Dao Âm không thể giấu nổi vui sướng.

 

“Thật đáng tiếc, mất đi một nhị muội. Nhưng không sao, vẫn còn tam muội và tứ muội kia mà.”

 

Tam tỷ sắc mặt u ám: “Quả nhiên, vượt qua một bức tường cao còn có một bức tường cao khác. Cả đời chúng ta như bị giam nơi chiếc thuyền nhỏ, chao đảo giữa sóng to gió lớn , chỉ sơ sẩy chút thôi cũng tan xương nát thịt.”

 

Lần đầu tiên nàng ấy  bộc lộ trí tuệ và mưu lược của mình:

 

“Ngồi chờ c.h.ế.t sao? Nàng ta quá xem thường chúng ta rồi! Quan Quan, hãy mang tiền bạc trong ba cửa hàng của nhị tỷ đi, bảo Ngụy Danh tìm người mua con thuyền cũ của Chu gia.”

 

Ta hiểu ý, lập tức làm việc.

 

Ba ngày sau, giữa lúc nhị tỷ khó khăn chồng chất, từ hiệu buôn của Chu gia truyền ra tin vui, con thuyền lập nghiệp của Chu gia đã được một vị cao nhân mua về sưu tầm với giá vạn lượng bạc trắng.

 

Cùng lúc đó, đầu đường cuối ngõ bắt đầu rộ lên lời đồn Lâm Huyền Tố có số mệnh phú quý, ngay đêm thành thân đã mang đến một trận phát tài to lớn cho Chu gia làm ăn buôn bán.

 

Chiếc thuyền ba năm không ai thèm ngó, nàng ấy vừa gả vào đã bán được giá cao, chẳng phải là phúc tinh của Chu gia thì là gì.

 

Chu lão phu nhân lập tức cười vui không dứt, hết lời khen ngợi nhị tỷ, còn không tiếc của mà sai người mang đồ bổ dưỡng thân quý giá vào viện dâng tặng.

 

Tam tỷ đã giúp nhị tỷ xoay chuyển thế cờ.

 

Thế nhưng nàng ấy chẳng hề vui mừng:

 

“Chúng ta có cơ hội làm lại mà còn vất vả thế này, huống gì những người không có chút tiên cơ? Ta như cá nằm trên thớt, để người mặc sức m.ổ x.ẻ mà thôi.”

 

“Vậy nên, các ngươi chỉ có thể cam chịu số mệnh!”

 

Lâm Dao Âm đưa ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào tam tỷ.

 

Rốt cuộc Ninh Trường Viễn cũng chọn một nữ tử hiền thục trong gia tộc quyền quý làm kế thất, hắn tiếp tục trái ôm phải ấp sống những ngày tháng phong lưu tiêu dao.

 

Khi Lâm Dao Âm lấy tình nghĩa phu thê ngày trước ra van cầu, hắn chỉ thản nhiên buông một câu chuyện cũ đã qua rồi, nghiền nát toàn bộ hi vọng của nàng ta .

 

Thế nhưng kẻ nàng ta hận, vẫn là chúng ta.

 

“Nếu không phải các ngươi hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của ta, Lâm Huyền Tố sao có thể xoay người? Ta làm sao đến nỗi đoạn tuyệt với phu quân?”

 

“Nếu ngươi đã cố tình đối địch với ta, thì đừng trách ta ra tay độc ác.”

 

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.