Sáng sớm hôm sau, Sư Thanh Mị mở mắt ra, phát hiện cả người mình đều ở trong lồng ngực Sư Thanh Y, mặt hồng hồng, có chút thẹn thùng. Nhiều năm vậy rồi hai người tuy luôn là đồng sàng cộng chẩm, nhưng trước đây đều là mình quấn lấy nàng nói muốn ôm ngủ, nhưng nàng vô luận thế nào cũng không nhận lời, có lúc tối đa cho mình ôm một cánh tay, nhưng đêm qua, người này trong ôn nhu còn mang theo chút bá đạo, ôm mình sát vào lồng ngực, sau đó lúc mình còn có chút ngượng ngùng, nàng đã ngủ thiếp đi.
Là phải bao lâu chưa nghỉ ngơi, mới có thể mệt mỏi như vậy? Có phải là đêm đó, nói đi thư phòng cũng đã như vậy? Mình cư nhiên lại giày vò cái người từ nhỏ sủng mình như vậy...... Vươn tay thương tiếc v**t v* mặt ngủ của nàng, cho dù ngủ vẫn là nhíu mi, duỗi một ngón tay ra, chậm rãi xoa, ánh mắt bắt đầu phóng ra, như có suy tư.
Từ từ, trải qua ngón tay xoa nhẹ, mi nhíu chặt đã chậm rãi buông ra, mà con mắt dưới mi cũng đã mở. Chủ nhân của ngón tay lại vì thất thần mà không thấy người đã tỉnh lại.
"A!" Sư Thanh Mị đột nhiên kinh hô một tiếng.
Vốn bởi vì thất thần, ngón tay Sư Thanh Mị đã lướt xuống bên môi Sư Thanh Y vốn nên ngủ, sau đó bị Sư Thanh Y xuất kỳ bất ý* kẹp chặt lấy, kinh sợ nàng kêu lên một tiếng.
[ Làm chuyện không có dự định trước] Vươn lưỡi l**m xuống ngón tay của Sư Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-yeu-nang-tieu-c/2844623/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.