Có thể nói rằng, khi phải đối mặt với Vân Yên, Lục Nguyên Sướng vẫn đang còn là một người có tân hồn trong sáng, non nớt. Nhưng bây giờ đối mặt với Hàn Thư Huyên, Lục Nguyên Sướng đã là một con người lãnh khốc, vô tình. Việc phải trải qua cảnh chém giết ở trên chiến trường đã xóa đi trong nàng cái sự non nớt, thơ dại kia. Xem mạng người là cái thứ đê tiện, bởi vậy sự tôn trọng càng không coi là cái gì. Nàng sẽ đem số lương tri còn lại không nhiều này của mình đưa hết cho Cố Tiểu Phù cùng người nhà, hoặc là cho đám thủ hạ đã vì chính mình mà bán mạng. Còn những người khác, ở trong mắt nàng, chẳng là cái thá gì.
Vì Vân Yên, nàng đã từng phải trải qua bi thống đến cực điểm, phải mất một quãng thời gian rất dài đến bây giờ mới tỉnh ngộ ra hành vi của chính mình. Cho nên bây giờ đối mặt với Hàn Thư Huyên, Lục Nguyên Sướng chỉ khổ sở vẻn vẹn một hồi. Sau khi xoay người bước đi, cái loại tâm tình cảm thấy có lỗi của mình liền ném tất cả ra sau đầu.
Vì sao lúc trước Vương Siêu đem Hàn Thư Huyên thưởng cho mình Hàn Thư Huyên lại không có một tia phản kháng, nhưng đến khi đã ở nơi này của mình thì lại tìm đến cái chết? Tất cả những thứ này đều do một chữ tình phá hỏng. Lục Nguyên Sướng biết, nhưng mà nàng cho không nổi. Cần phải sớm từ bỏ, vì như vậy đối với ai cũng đều tốt hơn cả.
Sáng sớm hôm sau khi trời vừa mới hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/637728/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.