"Huyên nương, đừng sợ! Còn có đại ca ngươi ở đây. Sẽ không có chuyện gì đâu." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng kéo tay Hàn Thư Huyên an ủi.
"Ừm, ta sẽ không sợ." Hàn Thư Huyên đáp.
Thân là người kinh sư, trong Phần Thành này khẳng định là không có ai có thể hiểu Tống Văn Quý bằng Hàn Thư Huyên được. May mà nơi đây là Phần Thành, hồ bằng cẩu hữu của Tống Văn Quý không có ở đây, nếu không, Lục Nguyên Sướng sẽ còn gặp phải rất nhiều phiền phức.
Trong khi Cố Tiểu Phù đối với Lục Nguyên Sướng tràn đầy niềm tin thì mặt của Lục Nguyên Sướng lại đang tái nhợt. Bởi vì không chỉ có Tống Văn Quý tới, mà cái người nàng phiền chán nhất là Vương Mẫn cũng lại có mặt. Cô nàng Vương Mẫn kia, mặc dù bây giờ trời đã sang thu rồi, vậy mà vẫn lụa mỏng bạc tía, cả mảng da thịt lớn trắng như tuyết bại lộ ra bên ngoài, hai con mắt hàm xuân thì đang nhìn mình. Động tác của ánh mắt kia quá mức rõ ràng, làm cho người chung quanh đều không nhịn được mà lén lút trộm cười.
"Vương tướng quân, Tống tam gia, Vương tiểu thư, ba vị quang lâm hàn xá. Lục phủ thật vinh hạnh được đón rồng đến nhà tôm. Mau vào chính sảnh ngồi một chút. Lục Nhị, mang Vương tiểu thư về phía sau chính đường để cho phu nhân chiêu đãi." Lục Nguyên Sướng miễn cưỡng mỉm cười, đem người đón vào, sau đó ghé vào bên tai Lục Nhị cẩn thận dặn dò riêng thêm mấy câu nữa.
Lục Nhị mang theo Vương Mẫn đi tới hậu đường, nơi đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/637763/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.