Lục phủ mở yến. Lúc này đang là thời điểm cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng chủ nhà lại có chút mất tập trung.
Vương Siêu tự giác làm người trong nhà, hắn đem Dương Đại lang, Chúc Đại lang đặt lên chỗ ngồi bên trên, còn mình thì bồi tiếp Lục Nguyên Sướng đi từng bàn kính rượu một vòng. Sau khi trở lại chỗ ngồi, hai người lại cùng nhau uống rượu chỉ là vẫn không trò chuyện gì nhiều, nhưng đối với việc nội tâm đang rất không bình tĩnh thì mỗi người vẫn là có thể tự cảm nhận được.
Chỉ riêng Vương Siêu mà nói, dĩ nhiên là hắn cầu nguyện cho Cố Tiểu Phù là biểu muội của mình. Tuổi tác của hắn so với Tống Đại lang có lớn hơn một ít, cho nên đối với việc xảy ra năm đó hắn biết rất rõ. Sau khi biểu muội bị đánh mất rồi, suốt một năm trời ròng rã mợ bị sinh bệnh, cậu thì như một kẻ điên đi lục tìm khắp cả Bắc cảnh. Nhưng mà biển người mênh mông, lại gặp phải cảnh chiến loạn ly tán, còn có Nhung Địch cũng lùng sục không ít, vậy nên tìm suốt mấy năm vẫn không có chút đầu mối nào.
Trong suốt những năm này, bọn họ không biết đã tìm tới bao nhiêu gia đình, cõi lòng đầy hi vọng lại thành thất vọng, hồn bay phách lạc mà trở về. Sau này, không còn có người nào dám nhắc tới việc này nữa, chỉ sợ mợ quá thương tâm. May là Mẫn nhi cùng biểu muội rất giống nhau, mẫu thân hắn đã đứng ra làm chủ để cho Mẫn nhi ở lại trong Tống phủ một thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/637766/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.