Lục Nguyên Sướng để lại cho Cố Tiểu Phù một trăm thân quân, số còn lại đều mang về Phần Thành. Nàng đội gió lạnh cùng tuyết sa trở lại Phần Thành, đến nơi liền tiến thẳng đến phủ tướng quân. Mấy ngày nay Tống Định Thiên vẫn ở tại nơi đó điều phối đồ quân nhu, mưu tính phương án chiến lược, đã nhiều ngày qua vẫn chưa từng hồi phủ.
"Đại tướng quân, mạt tướng đến muộn." Lục Nguyên Sướng hướng về Tống Định Thiên làm động tác chào của quân lễ.
"Trở về là tốt rồi. Lúc này ta còn đang bận việc. Vương tướng quân, ngươi hãy đem tình hình quân tình thu thập được nói cho Lục tướng quân biết đi. Buổi chiều hôm nay chúng ta sẽ hồi phủ dùng cơm." Tống Định Thiên nói với Vương Siêu.
"Vâng, Đại tướng quân." Vương Siêu nghiêm túc nhận lệnh rồi mang Lục Nguyên Sướng đi tới thư phòng của mình.
"Biểu ca, đến cùng là chuyện đã xảy ra như thế nào? Khi Tam ca đến gặp ta cũng chỉ nói quân tình khẩn cấp, lôi ta từ bàn ăn chạy tới đây. Ta cảm thấy trong lòng thực tại không thật chắc chắn, Vương Thế Thành đang yên đang lành sao lại chết?" Lục Nguyên Sướng vừa nhấp một hớp trà nóng đã vội hỏi.
Nàng vốn là một người có tính tình cực kỳ trầm ổn. Gặp đại biến mà mặt không chút sợ hãi. Vì Tống Văn Quý nói chuyện cũng chỉ được dở chừng nên không cảm thấy có gì quá cấp bách, vậy mà lúc này vừa tiến vào phủ tướng quân đã thấy toàn phủ tràn ngập không khí khẩn trương. Tình hình này không khỏi làm cho nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/637817/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.