Dưới sự dẫn dắt của ông lão lưng gù, không biết qua bao lâu sau cỗ xe Dạ Minh màu tím vàng mới dừng lại.
Khi Sở Dạ bước ra khỏi cỗ xe, thứ hắn nhìn thấy là một vực thẳm tráng lệ, cao một trăm trượng, dài hơn một ngàn dặm.
Vô cùng hùng vĩ.
Vĩnh hằng, lâu đời, hơi thở hùng vĩ cũng lao thẳng vào mặt.
Dường như thứ trước mặt Sở Dạ không chỉ là rào cản ngăn cách hai vực.
Mà còn giống như một vị thần trấn thủ Cửu Châu vực.
Trên bức tường của Trường Uyên Tuyệt Cảnh có khắc bốn chữ cổ thật lớn, mỗi chữ đều tỏa ra khí tức nghẹt thở, khiến con người bỗng trở nên nhỏ bé.
Trường Uyên Tuyệt Cảnh!
Ở dưới cùng của Trường Uyên Tuyệt Cảnh, có một cánh cổng được rèn từ sắt đen Nam Ly.
Cao tám trượng, cạnh cao ba thước năm tấc.
Nặng năm trăm hai mươi bốn ngàn cân.
Cánh cổng này là thông đạo đi vào hoang vực, cũng được gọi là Vực môn.
Hai bên Vực môn có mười cây cầu treo lớn, mười cây cầu treo này chính là chìa khóa dùng để mở Vực môn.
Chỉ là mười cây cầu treo này đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cho nên mỗi Vực môn dẫn đến Hoang vực đều đang ở trạng thái mở rộng.
Lúc này, có rất nhiều tu sĩ trực tiếp đi qua Vực môn, tiến vào Hoang vực.
Ông già lưng gù đưa Sở Dạ đến Vực môn rồi rời khỏi nơi đó trên cỗ xe Dạ Minh màu tím vàng.
Hai Người Gác Đêm của Trường Uyên Tuyệt Cảnh đưa Sở Dạ đến doanh địa ở phía bên kia của Trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tru-tien-chi-thuong/793223/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.