Nửa khuôn mặt Chu Tri Mông vùi vào vai Lục Khởi Phồn, hơi thở mang đầy mùi cà phê latte nồng nàn lại đắng chát trên người Lục Khởi Phồn.
Anh đột nhiên nhận ra, thì ra Lục Khởi Phồn đã cao như vậy rồi, cao đến mức anh cũng ngại nói mình là anh trai.
Lục Khởi Phồn ôm anh rất chặt, cánh tay dùng sức đến mức Chu Tri Mông cảm thấy vai mình đau, anh giãy giụa hai cái, Lục Khởi Phồn từ từ buông ra. Cho dù không nhìn thấy mặt Lục Khởi Phồn, Chu Tri Mông cũng có thể cảm nhận được sự ấm ức sắp tràn ra của cậu từ nồng độ pheromone. Chu Tri Mông nhẹ nhàng thở dài, sau đó đưa tay ôm lấy eo Lục Khởi Phồn.
Cũng không biết em ấy ấm ức cái gì, rõ ràng người bị xa lánh là mình mà, Chu Tri Mông thầm oán giận trong lòng.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Lục Khởi Phồn, oán trách: "Tiểu Khởi, hai năm nay em sao vậy?"
"Xin lỗi."
"Anh không muốn em nói xin lỗi," Chu Tri Mông kéo Lục Khởi Phồn ra, để cậu ngồi bên giường, cúi đầu hỏi cậu: "Có chuyện gì thì nói, sao phải giấu trong lòng rồi chiến tranh lạnh với anh?"
"Anh sẽ ghét em."
"Sao vậy được?"
"Anh đã nói rồi, anh nói anh ghét em, nói mớ."
Chu Tri Mông á khẩu, giải thích: "Đó cũng là bởi vì cứ hở một chút là em chiến tranh lạnh với anh, nếu không sao anh lại ghét em? Hơn nữa... hơn nữa em cũng đã nói đó là nói mớ rồi, nói mớ sao có thể coi là thật?"
"Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy."
Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788649/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.