"Em gọi anh là gì cơ?" Chu Tri Mông mở to mắt hỏi.
Lục Khởi Phồn không nói, chỉ liên tục dùng trán cọ vào hõm vai của Chu Tri Mông. Chu Tri Mông cảm thấy nhột, đẩy nhẹ cậu ra. Lục Khởi Phồn lười biếng nhấc người lên một chút, đổi sang dùng má áp vào vai Chu Tri Mông, chóp mũi chạm vào cổ anh, hơi thở trở nên ẩm ướt. Cậu dồn trọng tâm cơ thể lên người Chu Tri Mông, ép anh vào tường khiến Chu Tri Mông không thể động đậy.
"Quyển Quyển."
Chu Tri Mông không hài lòng, "Em gọi anh là anh trai, anh nghe thấy rồi."
Cách xưng hô này trong tình huống hiện tại nghe thật sự thiếu sức thuyết phục. Lục Khởi Phồn đã cao lớn hơn nhiều, đường nét ngũ quan càng thêm sâu sắc và góc cạnh, hoàn toàn biến mất vẻ non nớt của thiếu niên.
Ngược lại, Chu Tri Mông trông lại càng nhỏ bé hơn.
Lục Khởi Phồn khẽ cười.
Chu Tri Mông nhón chân, miễn cưỡng ngang tầm mắt với Lục Khởi Phồn đang cúi người. Anh nhìn Lục Khởi Phồn, bĩu môi, ra lệnh: "Gọi lại lần nữa cho anh."
"Em được gì?"
"Làm gì có chuyện tự dưng đòi hỏi từ người khác chứ?"
Lục Khởi Phồn chậm rãi đứng thẳng người, tay từ eo Chu Tri Mông trượt xuống cổ tay anh, rồi đến lòng bàn tay, đan mười ngón tay vào nhau. Thuận theo ý muốn của Chu Tri Mông, cậu gọi một tiếng: "Anh trai."
Giọng cậu rất trầm thấp, âm cuối lại nhẹ, nghe giống như trêu chọc hơn.
Chu Tri Mông chỉ cảm thấy vành tai nóng ran, lẩm bẩm oán trách: "Bao nhiêu năm rồi."
"Bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788656/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.