Lục Khởi Phồn ôm Chu Tri Mông ấm áp mềm mại, dần dần buồn ngủ, cậu dùng má cọ cọ vào trán Chu Tri Mông.
Ký ức quay về ấn tượng *****ên của cậu về Chu Tri Mông.
Lúc bắt đầu có trí nhớ chắc là khoảng ba tuổi, đó là một ngày hè nắng đẹp, cậu và Chu Tri Mông được bảo mẫu dẫn đi chơi ở khu vui chơi. Lúc đó Chu Tri Mông mới năm tuổi, cánh tay còn gầy hơn cả Lục Khởi Phồn, nhưng lại rất cố gắng đóng vai một người anh trai đúng mực. Lục Khởi Phồn ba chân bốn cẳng đã leo lên cầu trượt, Chu Tri Mông vội vàng theo sau, vừa nắm lấy tay cậu thì đã bị Lục Khởi Phồn mập mạp kéo tuột xuống, hai người cứ thế lăn lông lốc theo cầu trượt xuống dưới cùng.
Bảo mẫu đứng bên cạnh tán gẫu với người khác, không hề để ý đến động tĩnh cách đó không xa.
Đầu gối Chu Tri Mông "cốp" một tiếng đập vào tay vịn cầu trượt, lại không ngồi vững, nghiêng người lăn xuống. Thực ra anh đau hơn, nước mắt to như hạt đậu lưng tròng, nhưng anh xoa xoa đầu gối mình, lau nước mắt rồi đi kiểm tra tình hình của Lục Khởi Phồn, "Tiểu Khởi, em có đau không?"
Lục Khởi Phồn lắc đầu, cúi xuống nhìn vết đỏ trên đầu gối Quyển Quyển.
Chu Tri Mông không yên tâm, ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Khởi, tay em có bị đập vào đâu không?"
Lục Khởi Phồn da dày thịt béo, ngày nào cũng bị cha xách lên đánh, chẳng hề có cảm giác gì, phủi mông nhảy vào nhà bóng tiếp tục chơi.
Cậu vốn tưởng Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788664/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.