Editor: Rosegi
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, tò mò hỏi, “Sâm Sâm, lúc trước anh mặc tã giấy… Khụ, có cảm giác thế nào?”
Trần Dục Sâm:……Nhân sinh không còn gì lưu luyến.
“Không phải buồn ngủ sao?” Người đàn ông quay đầu, điều chỉnh gối cho cô, giọng nói không có gì thay đổi.
Lãm Nguyệt phụt một tiếng bật cười, ngồi trong chăn cười đến run cả người, “Không muốn nói thì…”
Cô cười đến sắp tắt thở, tay nắm chặt chăn, “Vậy… Lúc anh họa bản đồ… Có… phụt ha ha có cảm giác gì?”
(họa bản đồ: đái dầm)
“Là không khống chế được… Ha ha, hay là … Ha ha ha!”
Trần Dục Sâm:……
“Không có.” Người đàn ông đến mắt cũng không thèm chớp, “Không muốn ngủ? Muốn thức à?”
Lãm Nguyệt cười chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh ánh nước, “Khụ, đừng nói sang chuyện khác, anh còn chưa trả lời có cảm gì đâu?”
Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi.
“Khụ… Sâm Sâm… Nói đi mà! Bật mí một chút thôi, ha ha ha, em bảo đảm chỉ nghe một chút!”
Lãm Nguyệt cười run cả người, thò ba ngón tay từ trong chăn ra thề, “Em thề! Em thề sẽ không cười nhạo anh! Ha ha ha… Thật đó!”
Trần Dục Sâm nhìn cô cười đến mức đỏ bừng cả mặt.
Lãm Nguyệt vỗ vỗ giường, cố giữ mặt nghiêm túc, “Sâm Sâm! Ánh mắt của anh là sao! Không tin em à?!”
“Em nói em sẽ không cười anh mặc…” Lãm Nguyệt cố nhịn cười, khụ một tiếng, “Ha ha… Khụ, mặc tã giấy…”
“Chắc chắn sẽ không cười!” Cô nhịn xuống, vẻ mặt đứng đắn.
Nhìn cô cố gắng nhịn cười đến mức khớp xương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-la-nam-than/1394748/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.