Editor: RG
Cảm giác người trong ngực hơi động đậy, ánh mắt bình tĩnh bỗng nhiên trở nên thâm trầm, mày hơi nhíu lại.
Nhẹ nhàng buông cô ra, bất động thanh sắc bọc một chiếc chăn nhỏ quanh người rời giường đi vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, người trên giường người lông mi rung động vài cái, cũng mở mắt ra.
Lãm Nguyệt có chút xuất thần nhìn chằm chằm bức tranh thủy mặc trên tường, hình như cô mơ thấy Trần Dục Sâm, còn mơ thấy có cái gì đè trên người cô nữa, chẳng lẽ do tối hôm qua nói đến đàn ông sao?
Ấn hai bên thái dương, đầu vẫn có chút choáng váng, cô ngồi dậy, cảm thấy trước ngực đột nhiên lạnh lẽo, cúi đầu thấy chăn chảy xuống mới nhớ ra, có lẽ tối qua cô đã quên mặc áo ngủ.
Lấy áo ngủ mặc vào, muốn đi hôn chào buổi sáng bảo bảo, Lãm Nguyệt mới phát hiện không thấy bảo bảo đâu.
Lại ra ngoài phòng khách chơi rồi sao?
"Bảo bảo?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, lông mày cô liền nhíu lại, giọng nói không giống bình thường chút nào, khàn khàn trầm thấp, cổ họng lại đau, cô đành đi ra ngoài.
Lúc chạm tay vào nắm cửa thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía toilet.
"Ai?" Âm thanh tí tách tí tách từ bên trong truyền ra, Lãm Nguyệt nghĩ chắc tối hôm qua cô quên đóng vòi nước, nhưng khoảnh khắc chạm vào cửa phòng tắm ý nghĩ đó lập tức bị phủ định.
...... Bên trong khóa trái.
"Là anh." Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, ưu nhã như tiếng đàn cello.
"...... Trần Dục Sâm?" Lãm Nguyệt suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-la-nam-than/1394834/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.