Sở Anh Hoa tìm thấy Lạc Đình Sương ở Hàn Ngọc Trì.
Hàn Ngọc Trì nằm ở nơi hẻo lánh nhất phía tây Trục Nguyệt Đỉnh, linh khí dồi dào, vì thế Lạc Đình Sương đặt đôi mắt của Nguyễn Trường Tinh ở đây, dùng linh khí ôn dưỡng.
Không gian tĩnh lặng, hàn khí lượn lờ. Giữa làn sương lạnh chỉ có một bóng dáng bạch y phiêu dật, gió núi khẽ vén vạt áo và đuôi tóc y, tựa tiên nhân thoát tục.
Nhưng khoảnh khắc này, Sở Anh Hoa lại cảm thấy sư đệ của mình cô độc đến lạ, dường như cả thế gian chỉ còn lại một mình y. Y trước nay vốn cô độc và cao ngạo, nhưng lần này, sự cô độc ấy lại đan xen thứ gì đó phức tạp hơn—có lẽ là bi thương, có lẽ là bất lực.
“Sư huynh, ta đã lấy lại đôi mắt cho Tinh Nhi. Đợi khi trở về, nó sẽ không còn phải chịu cảnh mù lòa nữa.” Lạc Đình Sương cất giọng, giờ khắc này, y mới thật sự giống một sư đệ đang tâm sự với sư huynh của mình.
Y lại nói: “Ta vẫn luôn muốn tìm nó trở về, bất kể bao nhiêu năm.”
Sở Anh Hoa vốn đến để hỏi xem có nên lập mộ, chôn di vật cho Nguyễn Trường Tinh hay không. Nhưng khi nghe những lời này, hắn không sao mở miệng được nữa.
Hắn trầm ngâm rồi nói: “Chuyện này rất khó… Người rơi vào Tế Đọa Uyên, linh hồn e rằng đã bị liệt hỏa thiêu rụi gần như không còn. Huống hồ, thần hồn của nó vốn dĩ đã không trọn vẹn.”
Sở Anh Hoa không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751575/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.