🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trời yên hai ngày, rồi lại đổ mưa. Mưa xuân luôn mịn màng, dai dẳng, dường như chẳng bao giờ dứt.

 

Cơn mưa này gột rửa mặt đất, để rồi khi qua đi, vạn vật sẽ đón chào sức sống mới.

 

Ngày thứ ba, Sở Anh Hoa đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Lạc Đình Sương đã đợi suốt ba ngày bên thăng tiên đài.

 

Hắn biết y đang chờ đợi điều gì, cũng biết kết cục sẽ ra sao. Đứng giữa thăng tiên đài, từng sợi mưa như dệt nên bức màn ngăn cách y với thế gian, cô độc mà lặng lẽ.

 

Mưa dần nặng hạt, bao phủ cả đất trời trong một tầng sương xám mờ mịt.

 

Lạc Đình Sương giữa màn mưa xoay người xuống núi, mang theo sát khí không hòa hợp với tiết xuân.

 

Hướng đi của y—là Trường Tông Môn.

 

Lý Ký Bạch, đại đệ tử của Lãm Nguyệt Điện, đứng bên cạnh Sở Anh Hoa, do dự hỏi:

 

“Sư tôn, có cần ngăn sư thúc lại không?”

 

Sở Anh Hoa thở dài:

 

“Cứ để y đi. Có lẽ như vậy sẽ khiến lòng đệ ấy dễ chịu hơn một chút. Dù có gây ra tai họa lớn đến đâu, vẫn còn ta ở đây—một sư huynh đủ sức che chở.”

 

Đây là lần thứ hai Lạc Đình Sương bước vào Trường Tông Môn.

 

Lần đầu tiên, là để dạy học.

 

Lần thứ hai, là để giết người.

 

Kiếm rời vỏ, nhắm thẳng vào Mục Lưu Phương, kẻ đang được đám đông bảo vệ. Ánh mắt y lạnh lùng, không mang theo chút cảm tình:

 

“Trả lại đôi mắt cho đồ nhi của ta.”

 

Giọng y còn lạnh hơn cả cơn mưa này, cái lạnh xuyên qua làn da, thấu tận trái tim.

 

Mục Lưu Phương trốn sau lưng Mục Cần Tùng, thân thể run lên kịch liệt. Hắn kinh hoàng nhìn Lạc Đình Sương, khuôn mặt thanh tú lập tức tái nhợt. Nhưng đôi mắt kia vẫn đẹp đẽ lạ thường, dù trong tình cảnh này, vẫn tỏa ra ánh sáng mê hoặc.

 

Mục Cần Tùng không thể khoanh tay đứng nhìn con trai mình lần nữa trở thành kẻ mù. Hắn lên tiếng:

 

“Lạc Tiên quân, hôm nay ngươi rút kiếm, giận dữ hướng về Trường Tông Môn, còn muốn lấy đi đôi mắt của con ta, Lưu Phương. Chẳng lẽ đây là cách hành xử của phong chủ Trục Nguyệt Đỉnh? Trường Tông Môn ta dù không sánh bằng Trục Nguyệt Đỉnh, nhưng cũng không phải để mặc người khinh nhục. Nếu tiên quân chịu dừng tay, ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

 

Lạc Đình Sương cười nhạo, nhìn lướt qua đám người trước mặt. Đây gọi là chính đạo tiên môn sao? Chỉ cần dăm ba câu đã có thể đặt bản thân vào vị trí kẻ bị hại.

 

Nhưng hôm nay, y không đến đây để giảng đạo lý.

 

Kiếm phong khẽ chuyển, từng sợi mưa bị chém đứt giữa không trung, bọt nước vỡ vụn theo gió. Một đệ tử Trường Tông Môn ngã xuống, trên cơ thể kéo dài một đường kiếm từ cổ xuống bụng.

 

Chỉ khi mùi huyết tanh hòa vào không khí ẩm ướt, mọi người mới thực sự hiểu được—Lạc Đình Sương nói được làm được.

 

Máu loang theo nước mưa, nhuộm đỏ mặt đất. Sát khí dày đặc bao trùm cả không gian.

 

Lạc Đình Sương nâng thanh kiếm không nhiễm một giọt máu, thẳng tắp chỉ về phía Mục Lưu Phương:

 

“Trả lại đôi mắt của hắn. Ngươi chậm một khắc, ta liền giết một đệ tử Trường Tông Môn. Giết đến khi không còn ai mới thôi.”

 

Mục Lưu Phương hoảng loạn lùi lại từng bước, hai tay ôm chặt lấy đầu, che kín đôi mắt và đôi tai. Dường như chỉ cần làm vậy, hắn sẽ không nhìn thấy đồng môn vừa chết ngay trước mặt.

 

“Đôi mắt là của ta… Đây là mắt của ta… Vì sao các ngươi cứ muốn lấy nó đi…”

 

Dưới cơn mưa nặng hạt, hắn cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng—hắn chỉ đang bảo vệ chính mình, bảo vệ những gì thuộc về hắn.

 

Tự lừa mình dối người.

 

Chính hắn cũng đã quên, đôi mắt này vốn không thuộc về hắn, mà là hắn đoạt được từ người khác.

 

Vì sao phải nhắc nhở hắn? Vì sao chứ?

 

Hắn từng bước lùi về sau, còn Lạc Đình Sương từng bước tiến tới. Hắn không thể ngăn được tai mình nghe, không thể ngăn được mũi mình ngửi. Tiếng đồng môn ngã xuống giữa cơn mưa hòa cùng mùi máu tanh nồng nặc bủa vây hắn, xé toạc mọi ích kỷ và mềm yếu trong hắn.

 

“Một.” Đệ tử thứ hai ngã xuống.

 

“Hai.” Đệ tử thứ ba ngã xuống.

 

Không ai có thể cản nổi Lạc Đình Sương, mỗi một đường kiếm vung lên là một sinh mạng bị đoạt đi.

 

Đệ tử Trường Tông Môn trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin được. Đây là tiên quân Lạc Đình Sương mà bọn họ vẫn luôn kính ngưỡng ư? Người đang lạnh lùng giết chóc trước mặt họ rõ ràng là ác ma, một ác ma giơ tay liền lấy đi mạng sống con người.

 

Bọn họ từng kính ngưỡng y, lấy y làm mục tiêu trên con đường tu hành. Bóng hình bạch y mang kiếm ấy đã từng được họ tôn lên thành thần minh—một vị thần nên có lòng từ bi, bảo hộ thương sinh, trong mắt chỉ chứa đại đạo và vạn vật chúng sinh.

 

Nhưng họ đã quên mất rằng, thần minh cũng có uy nghiêm. Chỉ là y đã giấu đi sự uy hiếp của mình quá sâu, sâu đến mức chẳng ai dễ dàng nhìn thấy.

 

Mà khi uy nghiêm ấy bị tổn thương, thần minh sẽ hóa thành ác ma. Và lòng từ bi kia—sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén.

 

Bạch y vấy máu, Lạc Đình Sương tựa như một vị thần minh trong tín ngưỡng đã bị hủy hoại.

 

Mùi máu tanh nồng nặc sặc vào mũi, tựa hồ từ tầng mây dày đặc rơi xuống không phải nước mưa, mà vốn dĩ chính là huyết vụ.

 

Đao kiếm va chạm vang lên những thanh âm chói tai, từng người tiến lên rồi lại gục ngã.

 

Mục Lưu Phương bị mùi máu tanh nồng bức đến nghẹt thở, những bóng dáng ngã xuống trước mắt không ngừng nhắc nhở hắn về tội ác. Hắn đưa tay che mắt, bịt tai, nhưng có thể trốn tránh được điều gì đây?

 

Chỉ là phí công vô ích mà thôi.

 

Đột nhiên, hắn bật cười, nhưng tiếng cười ấy không mang theo chút vui vẻ nào, mà nặng nề, bi thương.

 

Hắn đã trộm đi thứ vốn thuộc về người khác, và giờ chính là lúc phải trả lại.

 

Hắn chậm rãi đứng dậy, mặc cho nước mưa lạnh lẽo táp vào người. Đôi mắt đỏ ngầu, dòng nước chảy dài trên mặt, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.

 

“Đừng giết nữa.”

 

“Đôi mắt… ta trả lại.”

 

Thế gian trong khoảnh khắc chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn cơn mưa lớn vẫn dai dẳng trút xuống không biết mệt mỏi.

 

“Lưu Phương!”

 

Mục Cần Tùng muốn ngăn cản Mục Lưu Phương, nhưng đã không kịp.

 

Huyết lệ từ đôi mắt Mục Lưu Phương rơi xuống, thế giới trước mắt hắn, sau bao nhiêu năm, lại một lần nữa chìm vào bóng tối. Lạc Đình Sương vung tay áo, đôi mắt vừa bị lấy xuống liền bị linh khí cuốn lấy. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt còn vương máu tươi kia, trên gương mặt lạnh lùng sát khí lại thoáng hiện nét thâm tình khó phân.

 

Mục Lưu Phương khẽ run rẩy, lặng lẽ đứng trong màn mưa, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định:

 

“Đôi mắt ta đã trả lại, khẩn cầu Lạc Tiên quân buông tha đệ tử Trường Tông Môn. Lưu Phương… vô cùng cảm kích.”

 

Lạc Đình Sương không nói gì, chỉ xoay người rời đi, thanh kiếm trong tay y lạnh lẽo như sương giá, nhưng lại sạch sẽ không nhiễm chút huyết tích. Bạch y vấy máu, bị nước mưa rửa trôi, loang lổ như từng đóa hàn mai nở rộ.

 

Mục Cần Tùng vội đỡ lấy Mục Lưu Phương đang lung lay sắp ngã, giọng nói tràn đầy đau xót:

 

“Lưu Phương, hà tất phải như vậy?”

 

Mục Lưu Phương chỉ cười buồn:

 

“Vốn dĩ đây không phải thứ thuộc về ta, ta làm sao có thể giữ lại?”

 

Mục Cần Tùng thở dài, giọng nói đầy tự trách:

 

“Là cha đã làm khổ con… Chung quy vẫn là chúng ta quá yếu.”

 

Tu tiên giới vốn tàn khốc, bất kể trong hoàn cảnh nào, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn. Trường Tông Môn dù không phải tiểu môn tiểu phái, nhưng trước một mình Lạc Đình Sương lại chẳng thể có chút sức phản kháng.

 

Mục Cần Tùng thở dài một tiếng, lời nói ra chính là chân tướng.

 

“Phụ thân, từ hôm nay, Trường Tông Môn bế sơn.”

 

Mục Lưu Phương đứng dưới mái hiên, tiếng mưa rơi tí tách vang vọng bên tai.

 

Mục Cần Tùng nhìn nhi tử trước mặt—dáng người đ ĩnh bạt, tướng mạo thanh tú. Chỉ là hôm nay, hắn đã mất đi đôi mắt. Nhưng cũng chính hôm nay, hắn dường như đã thực sự trưởng thành, trở thành người có thể gánh vác vinh nhục hưng suy của Trường Tông Môn.

 

Mục Cần Tùng nhẹ nhàng lau đi vệt máu nơi khóe mắt hắn, sau đó đáp:

 

“Được, bế sơn.”

 

Ngay sau đó, Trường Tông Môn ban bố chưởng môn lệnh: Toàn bộ đệ tử đang rèn luyện bên ngoài lập tức trở về, từ hôm nay Trường Tông Môn bế sơn tu luyện, miễn tiếp khách lạ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.