Trời yên hai ngày, rồi lại đổ mưa. Mưa xuân luôn mịn màng, dai dẳng, dường như chẳng bao giờ dứt.
Cơn mưa này gột rửa mặt đất, để rồi khi qua đi, vạn vật sẽ đón chào sức sống mới.
Ngày thứ ba, Sở Anh Hoa đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Lạc Đình Sương đã đợi suốt ba ngày bên thăng tiên đài.
Hắn biết y đang chờ đợi điều gì, cũng biết kết cục sẽ ra sao. Đứng giữa thăng tiên đài, từng sợi mưa như dệt nên bức màn ngăn cách y với thế gian, cô độc mà lặng lẽ.
Mưa dần nặng hạt, bao phủ cả đất trời trong một tầng sương xám mờ mịt.
Lạc Đình Sương giữa màn mưa xoay người xuống núi, mang theo sát khí không hòa hợp với tiết xuân.
Hướng đi của y—là Trường Tông Môn.
Lý Ký Bạch, đại đệ tử của Lãm Nguyệt Điện, đứng bên cạnh Sở Anh Hoa, do dự hỏi:
“Sư tôn, có cần ngăn sư thúc lại không?”
Sở Anh Hoa thở dài:
“Cứ để y đi. Có lẽ như vậy sẽ khiến lòng đệ ấy dễ chịu hơn một chút. Dù có gây ra tai họa lớn đến đâu, vẫn còn ta ở đây—một sư huynh đủ sức che chở.”
Đây là lần thứ hai Lạc Đình Sương bước vào Trường Tông Môn.
Lần đầu tiên, là để dạy học.
Lần thứ hai, là để giết người.
Kiếm rời vỏ, nhắm thẳng vào Mục Lưu Phương, kẻ đang được đám đông bảo vệ. Ánh mắt y lạnh lùng, không mang theo chút cảm tình:
“Trả lại đôi mắt cho đồ nhi của ta.”
Giọng y còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.