Lạc Đình Sương ôm Nguyễn Trường Tinh bước vào hàn ngọc trì, nhẹ nhàng phất tay, lớp sương trắng mỏng manh lập tức tản ra, để lộ một đóa sen đang trôi lững lờ trên mặt nước.
Tiểu hài tử vốn luôn ngoan ngoãn, chưa từng khóc nháo, đột nhiên cựa quậy trong tã lót. Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn như củ sen vươn về phía bông hoa, năm ngón tay mở ra rồi lại khép lại, tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Lạc Đình Sương liền nhẹ nhàng bao lấy bàn tay nhỏ bé ấy trong lòng bàn tay mình, giọng nói trầm ấm mà ôn hòa:
“Đừng sợ, sư tôn ở đây.”
Tựa như thực sự được lời này trấn an, tiểu hài tử khẽ ư a hai tiếng rồi lại ngoan ngoãn trở lại.
Cánh sen phớt màu hồng nhạt dần dần hé mở, để lộ giữa tâm nhụy một đôi mắt trong veo như suối. Lạc Đình Sương giang hai tay, đôi mắt ấy nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay y, sau đó, y đặt chúng lên đôi mắt của Nguyễn Trường Tinh.
Không cần chờ quá lâu, y chậm rãi thu tay lại—cặp mắt xán lạn như tinh quang kia đã trở về nơi vốn thuộc về nó.
Lần đầu tiên, tiểu hài tử mở mắt, tò mò ngắm nhìn thế giới trong lòng ng ực sư tôn. Ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, lại rực rỡ như trời sao đêm hè.
Hai đời thầy trò, đến giây phút này, Lạc Đình Sương mới thật sự thấy được chính mình trong đôi mắt Nguyễn Trường Tinh.
Y vẫn luôn tin rằng mắt của Nguyễn Trường Tinh hẳn phải rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751580/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.