Sở Tri Phi thấy tiểu sư đệ cười, trong lòng cũng thoải mái hơn, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, chuẩn bị rửa chén.
Chén đ ĩa tích tụ cả ngày chất thành một ngọn núi nhỏ trong bồn gỗ. Chỗ rửa chật hẹp, ghế lại thấp, khiến Sở Tri Phi tay chân lóng ngóng, không biết bắt đầu từ đâu. Hắn xắn tay áo lên tới khuỷu, như một tráng sĩ đoạn cổ tay, thò tay vào lớp nước phủ ánh sáng dầu loang, vớt lên một chiếc mâm, rồi cầm lấy bàn chải, bắt đầu kỳ cọ.
Xoảng!
Không biết đây đã là lần thứ mấy tiếng chén đ ĩa vỡ vang lên.
Nguyễn Trường Tinh vừa thấy một chiếc đ ĩa thanh hoa tuột khỏi tay sư huynh, theo bản năng định đưa tay đỡ.
“Ai… Tiểu sư đệ, đừng nhúc nhích.”
Thôi được rồi, cậu đành ngồi lại chỗ cũ.
Sở Tri Phi dùng chân hất mảnh vỡ sang một bên, cười hì hì: “Hắc hắc, không sao, không sao.”
Nguyễn Trường Tinh nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng, “Nhưng đây đã là cái chén thứ mười sư huynh làm vỡ rồi.”
“Sao cái này lại trơn như vậy chứ…” Sở Tri Phi bực bội ném bàn chải xuống nước, làm bắn lên một ít bọt nhỏ. Cậu giật mình, vội vàng nghiêng người tránh.
Nguyễn Trường Tinh chỉnh lại vạt áo trong lòng, vỗ vỗ cho phẳng, rồi bước đến bên cạnh Sở Tri Phi. “Sư huynh, huynh rửa sạch xong cứ đưa cho ta, ta sẽ đặt sang một bên. Như vậy nhẹ nhàng hơn, sẽ không làm vỡ nữa.”
Cậu đặt hai tay lên đầu gối Sở Tri Phi, lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751586/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.