Dưới lớp chăn mỏng đắp trên lưng, Tần Phụng Nguyệt nằm sấp trên giường, sắc mặt tái nhợt, hàng chân mày nhíu chặt, giấc ngủ chẳng hề yên ổn. Dù chỉ là một lớp vải nhẹ, nhưng từng vết thương chi chít trên lưng vẫn không ngừng âm ỉ đau đớn.
Nguyễn Trường Tinh ghé bên mép giường, nhìn gương mặt bất an của y trong giấc mơ, hàng mày cũng vô thức cau lại. Cậu khẽ nói: “Tần Phụng Nguyệt, chắc hẳn đau lắm, đúng không?”
Đáng tiếc, người trên giường chẳng thể nghe thấy. Nguyễn Trường Tinh chứng kiến tất thảy những chuyện diễn ra nơi thế gian này, nhưng chẳng một ai có thể thấy cậu. Một luồng sức mạnh bí ẩn kéo cậu vào thế giới này, khiến cậu trở thành một kẻ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ dõi theo những vướng mắc tình cảm giữa Tần Phụng Nguyệt và Đoạn Sơ Ly.
Lúc Tần Phụng Nguyệt trèo tường, cậu cũng theo sau.
Lúc hai người họ cách cửa sổ mà nhìn nhau, cậu trông thấy ánh mắt tình tứ của Đoạn Sơ Ly, liền vội vàng nhắc nhở Tần Phụng Nguyệt cẩn thận kẻ gian trá. Tam sư huynh từng nói loại người này chẳng phải kẻ tốt lành gì. Nhưng đáng tiếc, Tần Phụng Nguyệt chẳng thể nghe thấy.
Khi Tần Phụng Nguyệt bị gia pháp đánh phạt, cậu cuống quýt chạy quanh, cố gắng ngăn cản từng roi vụt xuống. Nhưng hết thảy mọi người đều xuyên qua thân thể cậu, chẳng một ai nghe thấy lời van xin của cậu.
Lúc chia ly bên ngoài thành, cậu trông thấy Tần Phụng Nguyệt rơi xuống mà nước mắt cũng bất giác lăn dài. Cậu muốn mắng Đoạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751598/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.