"Dao Nhi, ca ca rất nhớ muội."
Tần Phụng Dao lập tức rơi lệ đầy mặt, nhưng tiếng khóc lại lặng thinh, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn lặng lẽ lăn dài trên gò má. Nàng do dự đặt tay mình vào bàn tay đang đưa ra trước mặt, không dám dùng sức, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, chạm vào liền tan biến.
Tần Phụng Nguyệt khẽ cười, siết chặt tay nàng, truyền cho nàng sự an ủi và sức mạnh không lời.
Thì ra… không phải mộng!
Tần Phụng Dao vừa khóc vừa cười, đôi mắt nhòa lệ khiến cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng lòng bàn tay ấm áp lại chân thực đến vô cùng.
"Ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Tần Phụng Nguyệt đưa tay lau nước mắt cho nàng, rồi chợt nhận ra muội muội từng chỉ cao đến ngực y nay đã chẳng còn thấp hơn bao nhiêu.
"Dao Nhi trưởng thành rồi, trước kia chỉ cao đến đây." Y mỉm cười, chỉ vào vị trí ngang ngực mình.
Tần Phụng Dao bật cười giữa nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:
"Dao Nhi đã già rồi, mà ca ca vẫn như trước, vẫn còn trẻ và cũng thật tuấn tú."
Gần ba mươi tuổi, tuy chưa già, nhưng nàng đã không còn là cô bé mặc váy hồng, ríu rít chạy theo ca ca năm nào. Trong khi đó, Tần Phụng Nguyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu niên thuở trước.
"Dao Nhi của chúng ta là đẹp nhất. Trưởng thành rồi không còn nghịch ngợm như khi còn nhỏ, nhưng lại thành thục, trầm ổn. Đáng tiếc, ca ca không thể tận mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751600/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.