Đêm càng khuya, chỉ còn một ngọn lửa nhỏ le lói cháy, ánh sáng mờ nhạt lay động theo gió.
Nguyễn Trường Tinh vùi đầu vào vai Lạc Đình Sương, chăn quấn chặt đến mức chỉ còn lộ ra một cái đầu nho nhỏ.
“Còn sợ sao?”
Giọng nói Lạc Đình Sương khàn đi, trầm thấp pha chút mất tiếng. Y cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào đỉnh đầu Nguyễn Trường Tinh.
Nguyễn Trường Tinh càng rúc sâu vào cổ y, chỉ lộ ra nửa gương mặt, không lên tiếng, chỉ khe khẽ lắc đầu.
Rõ ràng vẫn còn sợ.
Lạc Đình Sương nghiêng người, hoàn toàn ôm chặt cậu vào lòng, một bàn tay to vỗ nhẹ lên gáy cậu, như muốn xoa dịu.
“Thực xin lỗi, sư tôn làm Tinh nhi sợ rồi.”
Dưới lớp chăn, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ nắm lấy vạt áo Lạc Đình Sương, rồi lại buông ra, sau đó lại vô thức tìm kiếm thứ gì đó để nắm chặt.
Nguyễn Trường Tinh im lặng một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt chuyên chú của Lạc Đình Sương.
Sao có thể không sợ hãi chứ? Rõ ràng là vừa sợ vừa tủi thân.
Nguyễn Trường Tinh mím môi, đôi mắt hơi đỏ hoe, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Sư tôn làm sao vậy? Vì sao lại có tâm ma?”
Lòng còn vướng bận, tự nhiên sẽ sinh tâm ma.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Phụng Nguyệt bị một kiếm xuyên qua tim, ký ức chôn sâu trong lòng Lạc Đình Sương như thủy triều cuộn trào—hình ảnh đôi tay nhỏ bé từng run rẩy vùi lấp thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751601/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.