Trời đã sáng rực, Nguyễn Trường Tinh ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu.
Chỉ là, dư âm của giấc mộng hỗn độn đêm qua, nhịp tim rối loạn cùng cảm giác lạnh lẽo còn vương trên môi khiến cậu khi tỉnh dậy vẫn mang theo một chút cảm giác khác lạ. Cậu có chút không dám đối mặt với Lạc Đình Sương, nhưng vì sao lại như vậy, ngay cả bản thân cậu cũng không tìm được lý do.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Lạc Đình Sương bước vào, trên tay bưng theo bữa sáng. Y vận một thân bạch y, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cài gọn gàng.
Đặt khay thức ăn lên bàn, y đi về phía giường. Khi Nguyễn Trường Tinh nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, cậu lập tức trở mình, đưa lưng về phía Lạc Đình Sương, mắt mở trừng trừng nhìn vào vách tường.
"Có đói bụng không? Trước tiên ăn một chút đi." Giọng Lạc Đình Sương ôn hòa vang lên.
Nhưng dưới lớp chăn, người kia vẫn không hề lên tiếng đáp lại.
Lạc Đình Sương đưa tay luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo Nguyễn Trường Tinh ngồi dậy. Từ trong lớp chăn ấm áp, một thân thể mềm mại thoang thoảng hơi ấm hiện ra, tựa như chiếc bánh bao vừa mới hấp chín, mềm mại và thơm tho.
"Sao vậy?"
Nghe người kia hỏi, Nguyễn Trường Tinh lại cuộn mình trong chăn, xoay người quay lưng về phía Lạc Đình Sương. Mái tóc dài, đen nhánh xõa tràn trên lưng, đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751603/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.