Dưới lớp chăn đột nhiên truyền đến một trận xao động lớn.
“Không thể xem! Không thể xem!” Nguyễn Trường Tinh vội vàng nằm sấp trên ngực Lạc Đình Sương, hai tay bắt chéo che kín mắt y, miệng không ngừng lặp đi lặp lại.
Một lọn tóc từ sau tai cậu trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua vùng cổ Lạc Đình Sương, mang theo chút cảm giác ngưa ngứa.
Lạc Đình Sương bị che kín tầm mắt, khóe môi lại cong lên rõ ràng, tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồ ng ngực, chấn động đến mức Nguyễn Trường Tinh, người đang dựa sát vào y, cũng có thể cảm nhận được.
“Sư tôn, không thể nhìn nữa.” Nguyễn Trường Tinh có lẽ vì bị y chọc cười mà hơi thẹn thùng, giọng điệu kéo dài như đang làm nũng.
“Hửm? Vì sao không thể xem?” Lạc Đình Sương cố ý trêu chọc cậu.
“Động phòng hoa chúc là chuyện cực kỳ thân mật, không thể để người khác nhìn thấy.” Nguyễn Trường Tinh nghiêm túc nói, nhưng lỗ tai đã đỏ bừng, trên mặt cũng phủ một tầng ửng hồng nhàn nhạt, cố chấp giải thích: “Nhìn sẽ bị xuyên thủng mắt.”
Lông mi Lạc Đình Sương dài và thẳng, không giống Nguyễn Trường Tinh cong cong mềm mại như vậy. Y khẽ động mi mắt, hàng mi quét nhẹ qua lòng bàn tay đối phương, mang theo chút cảm giác ngưa ngứa.
“Sư tôn người không được chớp mắt.”
Rõ ràng là cậu muốn che mắt người khác, vậy mà còn ra lệnh không được chớp mắt, cứ như thể sợ người ta trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình vậy.
Nhưng Lạc Đình Sương thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751602/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.