Gió lạnh phơ phất, khi Nguyễn Trường Tinh trở về Tinh Nguyệt Phong, trời đã vào đêm. Cậu cầm một trản đèn cung đình, vạt áo dài khẽ lay động, trên đường thi thoảng vọng lên tiếng ếch kêu.
Trong điện Tinh Nguyệt, bảy ngọn đèn dầu đã được thắp sáng, chờ cậu trở về.
Lạc Đình Sương nhìn thấy bóng dáng chậm rãi tiến đến dưới ánh đèn, y im lặng bước đến trước mặt, trầm mặc tiếp nhận đèn từ tay Nguyễn Trường Tinh, rồi nắm lấy tay cậu, dắt vào trong phòng.
Suốt cả đoạn đường, không ai lên tiếng, nhưng chỉ mình Lạc Đình Sương biết trong lòng y đang dâng trào nỗi sợ hãi khó mà kiềm nén.
Cảm nhận được lực nắm tay mỗi lúc một chặt hơn, thậm chí bắt đầu đau nhức, Nguyễn Trường Tinh chợt dừng bước. Cậu bị kéo chậm lại một bước, phía trước người kia, một nửa khuôn mặt đã chìm vào bóng tối.
"Sư tôn, người nắm chặt quá, đau con." Cậu khẽ giãy ra, nhưng không thoát ra được, trước mặt vẫn là sự im lặng nặng nề.
"Sư tôn, người buông tay trước đã, rốt cuộc làm sao vậy?"
Nguyễn Trường Tinh bước lên một bước, mặt đối mặt với Lạc Đình Sương. Trong khoảnh khắc đó, đèn cung đình rơi xuống đất, ánh lửa lập lòe vài cái rồi vụt tắt.
Ngay sau đó, cậu bị đẩy mạnh lên vách tường, hai bả vai bị áp chặt. Động tác quá nhanh khiến cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn, kinh ngạc còn đọng trên nét mặt. Mái tóc hai người tung bay, những sợi tơ rối nhẹ quấn vào nhau.
Trong đôi mắt trong suốt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751611/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.