Chương 4:
Yến Tư Không gọi thị vệ tới, phân phó: "Đại tướng quân say rồi, đỡ ngài ấy vào trướng nghỉ ngơi đi." Nói xong, y đứng dậy đi xuyên qua tiệc rượu đang cụng ly đổi chén, rời khỏi đại trướng.
Phong Dã đã tỉnh rượu hoàn toàn, vẻ mặt hắn đông lại như băng tháng chạp. Trong nháy mắt, tất cả ngờ vực, tất cả hiềm nghi, tất cả không đúng đều xâu chuỗi lại với nhau, rốt cuộc hắn cũng tìm được câu trả lời cho cái cảm giác bị Yến Tư Không giấu giếm, hóa ra không phải do hắn đa nghi!
Phong Dã nắm chặt thành quyền, xương ngón tay vang lên từng tiếng "răng răc". Hắn đứng lên, đi theo ra ngoài.
Yến Tư Không đi thẳng đến chuồng ngựa, dắt ngựa của mình ra. Túy Hồng đang ăn cỏ bên cạnh, chỗ nó đứng không con ngựa nào dám đến gần.
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn Túy Hồng, nghĩ đến ngày y và Phong Dã đoàn tụ, thấy được thiếu niên tản ra hào quang chói mắt thuần phục ngựa dữ dằn, y sẽ không bao giờ quên cảm giác tuyệt đẹp lúc ấy.
Y cởi dây thừng, nhanh nhẹn xoay mình lên ngựa, thúc vào bụng nó: "Giá---"
Con ngựa vọt khỏi chuồng ngựa, lướt ngang qua Phong Dã đang đuổi theo. Hai người một trêи một dưới, ánh mắt thoáng giao nhau trong không trung.
Phong Dã chợt cảm thấy xa lạ, xa lạ với người trước mắt, cho dù hai giờ trước đó bọn họ vẫn còn thẳng thắn thổ lộ thâm tình với nhau, nhưng hắn hình như chưa từng hiểu rõ người bên gối mình.
Vẻ mặt Phong Dã chợt dữ tợn, hắn vọt vào chuồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-vuong/2069369/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.