Chương 5:
Sau nhiều lần cưỡng ép và dụ dỗ, các bô lão hương thân, phú thương quý tộc rốt cuộc cũng chịu dời đi.
Đồng thời, theo sự phân phó của Yến Tư Không, họ ép hơn vạn bách tính dưới chân núi Áp Chủy phải di dân. Mặc dù quanh năm dân chúng phải chịu sơn phỉ quấy rối nhưng đất là mạng của họ, là thứ duy nhất bọn họ dựa vào để sinh tồn, nhất là mùa gieo cấy như đầu xuân, rất ít ai nguyện ý tòng mệnh, song mặc cho bọn họ có kháng cự và cầu khẩn thế nào, cuối cùng vẫn bị đao kiếm ép phải rời đi.
Yến Tư Không đứng trêи tường thành Trung Khánh nhìn hàng người thật dài, không khỏi nhớ tới năm ấy triều đình bỏ bảy châu Liêu Bắc, y bị ép phải theo người nhà rời khỏi vùng trời nam Thái Ninh, khi ấy ngỗng trời kêu thảm cánh đồng, đó cũng là bắt đầu bi kịch của cuộc đời y.
Dân đen, dân đen, mạng như cỏ rác.
Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi họ đã thu nạp thêm hơn hai vạn tân binh. Thông qua Trần Mộc, Yến Tư Không sắp xếp Nguyên Nam Duật vào làm tân binh được huấn luyện trong doanh. Trước đây Nguyên Nam Duật chỉ là một nhân sĩ giang hồ, không lĩnh binh chiến đấu, nhưng tôi luyện bản thân bên Phong Dã ba năm đã có thể tự mình đảm đương một phương. Đương nhiên, tác dụng lớn nhất trong hành động lần này của Yến Tư Không là phải thay từng người bên cạnh Trần Mộc thành người của mình, khi tìm được cơ hội rồi, y sẽ lặng lẽ thay Tiền Phi Đồng và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-vuong/2069540/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.