Những xí nghiệp này đa số đều nằm ở khu vực đất liền, điều kiện vận chuyển không thuận tiện, khó có thể cùng các xí nghiệp Kinh Cương, Lâm Hải cạnh tranh, dù là được Phương gia chuyển quyền, trong thời giản ngắn cũng chắc chắn việc đáp ứng nhu cầu thị trường trong nước là chính, so với mục tiêu của Phương gia căn bản là không xung đột gì, cho dù là sau này sản lượng tăng cao, phần dư cũng là có hạn, dứt khoát không đụng đến thị trường quốc tế, chỉ tập trung thị trường trong nước. Nếu như việc bỏ thị trường quốc tế, có thể đủ đảm bảo lấy được ba loại kỹ thuật luyện sắt đặc biệt, đối với bọn họ mà nói, ngược lại là đáng giá!
Nhưng đối với hành động của Phương gia, bọn họ tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không nói được gì.
Căn cứ theo luật quốc tế, chuyển nhượng kỹ thuật hoặc là xí nghiệp trao tặng kỹ thuật, sàn xuất ra hàng hóa, cùng với công ty gốc cạnh tranh thị trường không phải là không thể. Như không ít xí nghiệp Nhật Bản và Hàn Quốc, quan hệ vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh.
Thế nhưng, tình hình trong nước Hoa Hạ lại khác với quốc tế. Phương gia là xí nghiệp tư nhân, tám xí nghiệp này đều là xí nghiệp nhà nước. Xí nghiệp nhà nước trước đây chiếm lời trên Phương gia, người ta là dựa lưng vào cây cổ thụ hóng gió, bọn họ là dựa lưng vào quốc khổ để đòi tiền! Cho nên Phương gia đưa ra yêu cầu như vậy, cũng là có sự tình bên trong. Dù sao cũng không ai muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trum-tai-nguyen/637831/quyen-5-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.