Đường Tửu cũng rất tự phụ.
Sự tự phụ này càng thể hiện rõ ở chỗ - so với việc để trùng cái quỳ gối trước mặt mình, giả vờ thần phục, Đường Tửu lại càng muốn chinh phục và khuất phục tâm hồn của trùng cái.
Muốn nhìn Alessio không gì không làm được kia phải vất vả vì mình.
Muốn nhìn thấy Alessio dịu dàng, bao dung phải đau đầu vì mình.
Muốn xé toạc lớp mặt nạ giả tạo của người đứng đầu quân đội, muốn nhìn Alessio từng bước vì cậu mà sa ngã, đắm chìm, mất kiểm soát.
Ôm ấp trong lòng những ý nghĩ đen tối không thể nói ra, Đường Tửu tìm một tư thế thoải mái trên ghế sofa rồi gọi video cho vị thư quân tương lai của mình.
Chỉ một tiếng chuông, cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức.
Alessio đặt tập tài liệu xuống, nhìn vào màn hình video.
Trùng đực nhỏ nằm ngả ngớn trên ghế sofa, cổ áo hơi xộc xệch do cậu tùy ý lăn qua lộn lại, để lộ xương quai xanh tinh tế, vạt áo hơi cuốn lên một cách mất tự nhiên, lộ ra làn da tuyết trắng nõn nà như ngọc ở bụng nhỏ. Đôi chân trần thon thả khẽ rung động trong không trung, như một lời mời gọi mơ hồ.
Cậu trông như một chú chim non đang xù lông vũ, khoe ra vẻ đẹp non nớt, đầy sức sống của mình.
Tuy chỉ lướt qua trong tầm mắt một cách hờ hững, nhưng lại dễ dàng khơi dậy sự bồn chồn, khó chịu trong lòng vị quân thư.
Lúc này, Đường Tửu không giống đóa hồng nhỏ hay chú cáo con nữa.
Cậu giống như một bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-duc-ban-dia-nam-yen-nhan-sung-ai/2699691/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.