Một buổi tối gần như đem tất cả những gì có thể tâm sự đều hàn huyên một lần, cô cũng quên không biết mình khóc bao nhiêu lần, chỉ là khóc đến nỗi sau cuối khăn giấy trong xe đều bị dùng hết, hơn nửa đêm còn phải đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua thêm vài hộp. Thẳng đến hai người đều bất tri bất giác mệt mỏi, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, mắt sưng vù không mở ra nổi, thông qua khe mắt nhìn thấy Lương Sơ Lam tựa lên vai mình ngủ, nằm trong lòng mình, cảm giác thoả mãn đột nhiên ập tới, làm cánh mũi Trần Mặc lại cay cay. Chỉ là, tuyến lệ thật sự không tiết ra được nước mắt, theo thói quen hít hít mũi, hành động rất nhỏ này đánh thức Lương Sơ Lam dậy.
Hai người đều có chút xấu hổ, tuy loại xấu hổ đó có phần không rõ tên, nhưng Lương Sơ Lam vẫn đỏ mặt nắm tay phải của Trần Mặc mỉm cười. Đợi Lương Sơ Lam về nhà cũng đã hơn bảy giờ sáng.
Sáng sớm Trần Mặc mang theo đôi mắt sưng vù, thâm quầng cùng cổ họng khàn khàn đưa nàng trở về nhà ba mẹ để đón Cảnh Ý còn đang say ngủ, sau đó về nhà. Dọc đường đi Trần Mặc không nói gì, chỉ thoáng liếc nhìn Cảnh Ý rồi chìm vào suy nghĩ, lái xe. Lương Sơ Lam bất đắc dĩ nhìn nhìn Trần Mặc, lại nhìn Cảnh Ý trong lòng, muốn mở miệng nói gì đó lại không biết nói thế nào.
"Được rồi, em không sao, chẳng qua vẫn không có cách nào nhìn thằng bé thuận mắt, ai kêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-ga-yeu-tang-da/400777/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.