-----"Nhưng hơi thở quen thuộc cùng cánh môi mềm mại, cuối cùng cũng làm Cố Lưu Tích an tĩnh xuống đôi chút."-----
Vết máu đỏ thẫm kia, tỏa ra mùi vị tanh nồng, hòa vào trong từng hơi thở của những người ở gần.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không có động tĩnh!
Trái tim Văn Mặc Huyền phảng phất như chìm xuống đáy nước rồi, cảm giác bị dìm trong nước đến ngạt thở, dày đặc quấn tới, làm cho nàng rốt cuộc không duy trì được biểu hiện bình tĩnh nữa! Nàng tê liệt ngã rật trên ghế, trong con ngươi là một mảnh mờ mịt, môi bị cắn đến trắng bệch.
Mặc Ảnh cùng Tử Hi cũng không hiểu trong tình cảnh này, bọn họ nên phản ứng như thế nào. Vốn nên may mắn vì chủ tử không thích hợp, nhưng khi chứng kiến tấm lưng thẳng tắp của nàng bởi vì suy sụp mà co lại, loại cảm giác này quả thực rất khó chịu. Hơn nữa bọn họ đã ở chung với Cố Lưu Tích một khoảng thời gian, có ấn tượng rất tốt với nàng. Còn đối với Mặc Ảnh mà nói, nếu tại một khắc cuối cùng Cố Lưu Tích không kéo hắn ra, chỉ sợ hắn cũng sẽ bỏ mạng ở bên trong rồi.
Đối với bọn họ mà nói, vô luận là kết cục như thế nào, đều là nỗi đau không thể tả thành lời.
Chẳng qua trong mắt Bạch Chỉ lại lộ ra tia mừng rỡ, một lát sau, ngay tại lúc những người khác đều sắp tuyệt vọng, Cố Lưu Tích bỗng nhiên hơi co giật, làm Văn Mặc Huyền cả kinh đến đứng bật dậy.
"Tiền bối?"
Bạch Chỉ mỉm cười, mà trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-cac-chu-co-benh/889429/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.