Nhưng khi đem chiếc điện thoại mới toanh vừa cấp tốc mua về đem lên phòng chủ tịch thì lại thấy một thiếu niên trẻ tuổi, hai má nộn nộn, nhìn là muốn nhéo cho vài cái đang ngồi ngay ngắn trên 'ngai vàng'. Chủ tịch đâu?... Chủ tịch đang ngồi sô pha bên kia.
"Chủ tịch, điện thoại ngài cần." Thư ký họ Dương, trẻ tuổi nhưng làm việc chu toàn cẩn trọng, mọi người gọi cô là Tiểu Dương. Hàn Trạch hất cằm chỉ hướng Tiêu Vĩnh Thụy, "Đưa cho cậu ta đi."
Tiêu Vĩnh Thụy nở một nụ cười "chuẩn Nhàn Vương điện hạ" đối đáp với thư ký Dương. Làm cô má hồng chân run, loạng choạng bước ra ngoài, cậu thiếu niên này xinh trai quá đi, Dương Nhã Lan thầm nghĩ, ghép đôi với chủ tịch chắc chắn là hoàn hảo. Nhưng hiện giờ không ai biết suy nghĩ của cô, cảnh này Hàn Trạch chứng kiến hết, tự nhiên lòng ngứa ngáy muốn đem tên sáng nắng chiều mưa này về. Tiêu Vĩnh Thụy cầm chiếc điện thoại lên, tò mò hỏi, "Đây là gì vậy? Lần đầu tiên tôi thấy nó luôn đó."
"Hừ, tính quyến rũ nhân viên của tôi?" Giọng Hàn Trạch lạnh hẳn.
Tiêu Vĩnh Thụy lơ mơ, hỏi "Quyến rũ? Tôi quyến rũ nhân viên của anh hồi nào?" Hàn Trạch đứng dậy, đi tới tiến đến gần cậu, gằn từng chữ, nói "Vậy còn cười đến nỗi thư ký Dương mặt đỏ bừng, chân đi loạng choạng thì không tính là quyến rũ?"
Tiêu Vĩnh Thụy giờ mới hiểu ra, nói "Tôi cười với người khác anh cũng quản à? Mẹ tôi từng dạy 'Mọi nỗi khổ của nữ nhi đều xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-chu-tich-phu-nhan-la-vuong-gia/1843979/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.