"Bụp bụp bụp!" Bùi Dực động tác lưu loát, đánh một tên trói gà không chặt như Hàn Ly giống như đánh một bao cát, vừa nhanh vừa chuẩn xác lại vừa tàn độc, Tô Tử Bảo nhìn qua cái tư thế kia khẳng định là ngày thường cũng đánh nhau không ít.
Hàn Ly bị đánh đến mặt mũi bầm dập, máu me đầy mặt.
Nụ cười của Bùi Dực vẫn y như cũ, đáng sợ hệt như ác ma, "Nói lại lần nữa!"
"Là...cô...."
Không đợi Hàn Ly nói xong, Bùi Dực liền dẫm lên tay của hắn, dùng hết sức nghiền nát, Tô Tử Bảo ở bên cạnh còn nghe thấy tiếng răng rắc, thật sự không biết là Bùi Dực đã dùng bao nhiêu sức lực.
"A! Gãy rồi! Là tôi! Là tôi!" Hàn Ly đau đớn kêu lên, không còn dám mạnh miệng nữa.
Bùi Dực lúc này mới đá văng hắn ra, không thèm liếc đến hắn một cái, quay người hướng về phía Tô Tử Bảo vẫn còn đang hoảng hồn.
"Cảm ơn." Tô Tử Bảo thành tâm nói.
Nếu như không phải là Bùi Dực, cô cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bùi Dực khẽ nhíu mày, "Cô là người phụ nữ của tôi, những câu nói như thế này, không cần cô đích thân phải nói ra."
Trong giọng nói, có vài phần bất mãn, vài phần trách cứ.
"Em không muốn gây phiền phức cho anh." Tô Tử Bảo cúi đầu, thái độ khúm núm.
Vừa nãy được người ta cứu rồi, trong lòng Tô Tử Bảo vô cùng cảm kích Bùi Dực.
Bùi Dực duỗi ngón trỏ ra, hơi nhéo vào mi tâm của Tô Tử Bảo, Tô Tử Bảo bị đau khẽ kêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-lam-quy-the-su-sung-ai-cua-de-thieu/2682048/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.