Khi Tần Mạc đồng ý, khế ước liền tự động thành lập.
Một luồng sáng bạc nháy lên, một người một hồn được dịch chuyển tới không gian của hệ thống.
Thân thể của Tần Mạc vẫn yếu ớt như trước, nhưng kiên cường bất khuất, cộng thêm hàng năm tu luyện, thể chất tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, nên không thể nhìn ra được chút yếu ớt nào.
Trường bào màu đen khoác trên người y được dệt bằng chất vải đặc biệt, như nước như sương, phủ trên da thịt trắng tuyết tương phản, lúc y đứng thẳng, liền có ý vị siêu phàm thoát tục.
Thời Khanh cảm thán một chút, không hổ là người tu tiên nhiều năm, dù sau này đổi nghề làm ma đầu, nhưng tiên khí trên người vẫn là thật, so với loại dân chợ búa nhà cậu, đúng là khác một trời một vực.
Thời Khanh không đợi Tần Mạc mở miệng đã tự giới thiệu: “Tôi là 89757, ừm, anh cũng có thể gọi tôi là Thời Khanh – hệ thống chuyên dùng của anh. Sau này tôi sẽ thông báo và thực hiện nhiệm vụ cùng anh.”
Mấy cái này có ghi sẵn trên sổ tay học làm hệ thống cấp tốc, Thời Khanh chỉ cần nhớ lại rồi đọc ra.
Nói xong cậu chỉ về phía tường đối diện, trong lòng nghĩ ‘hiện’.
Trên bức tường trống rỗng xuất hiện một cái màn hình lớn.
Ánh mắt Tần Mạc bị màn hình thu hút, y hơi nghiêng đầu nhìn qua. Khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, đường cong hoàn mỹ từng li từng tí, mắt sâu mũi cao, đôi môi mỏng tạo cảm giác lạnh lùng. Gương mặt trông có vẻ nữ tính, nhưng sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-thanh-he-thong/1221059/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.