Sắc mặt Lâm Hô không tốt nhìn chằm chằm hai người đang ngồi cạnh bàn ăn, "Hai người không ở ký túc xá của mình, chạy tới chỗ tôi làm gì?"
Đông Phương Thanh, cũng chính là nam tử tóc đỏ hướng về phía Lâm Cẩn ném mị nhãn, thuận tiện đối Mông Hiểu Dương đang bưng thức ăn ra nở nụ cười tà mị, lúc này mới từ tốn trả lời: "Tiểu Cẩn Nhi lên đại học, tất nhiên là tôi phải đến gặp em ấy rồi!"
Lâm Cẩn nghe nói tới mình liền đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Anh Đông Phương, sao anh biết em tới đây học?" Còn len lén nhìn Đông Phương Thanh, ánh mắt biểu thị muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mông Hiểu Dương run tay, suýt nữa làm rớt tô cơm xuống đất.
"Khụ... A, mọi người cứ trò chuyện, tôi đi làm thêm vài món." Không thấy mặt Lâm Hô sắp biến thành than đen thui rồi sao! Y nên tránh đi vẫn tốt hơn.
Hơn nữa ngồi bên cạnh thú nhân tóc đỏ, chính là Phượng Trạch Khiêm mà trước đây nguyên chủ thích. Lúc nãy bọn họ vừa bước vào, Mông Hiểu Dương thấy gã, sợ tới suýt nữa tiểu ra quần luôn rồi. Cũng may y nhanh chóng trấn định lại, giả vờ không biết bọn họ (Mông Hiểu Dương: Vốn không biết thật mà),tuy ánh mắt Phượng Trạch Khiêm rõ ràng có chứa nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi gì.
Phát hiện chiêu giả vờ mất trí nhớ này thật sự hữu dụng, Mông Hiểu Dương không khỏi tự khen mình thông minh, còn phải khen 32 lần.
"Oa! Thơm quá đi." Đông Phương Thanh trực tiếp cầm đũa gắp một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trung-sinh-vi-lai-chi-sinh-bao-tu/534898/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.