“Hóa ra bọn chúng chơi trò dương đông kích tây! Dụ hổ rời núi!” Tô Mặc nhìn đám dân tị nạn đang chặn đường, lạnh lùng nói.
Lúc này, Khương thị vệ cầm đao lớn đi tới, hắn ta thò người vào xe hỏi: “Tô phu nhân, các người không sao chứ?”
Tô phu nhân lắc đầu, chỉ vào đám côn đồ đang đau đớn rên rỉ trên mặt đất: “Chỉ bằng bọn chúng mà có thể đối phó được với Tô gia chúng ta sao?”
Khương Đại Sơn vung đao c.h.é.m c.h.ế.t từng tên một, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Chương Tử Yên sợ hãi hét lên, nàng ta chưa từng thấy nhiều người c.h.ế.t như vậy, sắc mặt tái mét, ôm chặt hai nhi tử của mình.
Khương Đại Sơn nhìn vẻ yếu đuối của nàng ta, trong lòng vừa ngứa ngáy vừa mềm nhũn, thật hận không thể lập tức ôm nàng ta vào lòng mà ân ái.
Tô Mặc lạnh lùng nhìn Khương Đại Sơn, càng thêm khẳng định rằng tên này không phải là người tốt, hắn ta g.i.ế.c người như ngóe, không hề do dự chút nào.
Xem ra nàng thực sự phải để mắt đến tên này, tuyệt đối không thể để hắn ta làm hại Tô gia.
Vài người phía trước vẫn đang cãi nhau với Lý thị vệ, bọn họ khẳng định người của quan phủ không dám tùy tiện làm gì bọn họ, mấy người bàn bạc với nhau, bọn họ sẽ dẫn quan gia đến phía trước, sau đó tìm vài người khỏe mạnh đi cướp đồ ở xe phía sau.
Đồ ăn thức uống, đồ dùng, cướp được gì thì cướp, tốt nhất là có thể cướp được cả xe ngựa, thậm chí có người còn nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-luu-day-ta-don-sach-quoc-kho-cau-hoang-de-chay-nan/2736938/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.