Lão Lý biết đây là một người rất thâm sâu, đối phó với loại người này, chỉ có thể dùng cách đơn giản trực tiếp.
“Những người phía sau chúng ta đều là trọng phạm của triều đình, ý của quan trên là để họ nghỉ ngơi ở nhà ngươi? Thật sự không tiện? Nhưng cung kính không bằng tuân mệnh, mọi người thu dọn đồ đạc đến nhà Tôn lý chính.”
Lão Lý nói rồi vung tay, mọi người lập tức hưởng ứng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Không phải! Không phải vậy! Nhà ta làm sao chứa được nhiều người như vậy, ta không có ý đó!” Tôn Mạo đột nhiên sốt ruột.
“Nhưng rõ ràng Tôn lý chính muốn mời chúng ta đến nhà ngươi ở mà? Chúng ta đều nghe ra rồi!”
“Đúng vậy, ngươi chính là có ý đó!”
Hơn mười tên thị vệ ở phía sau phụ họa theo.
“Ý ta là mọi người đã dùng đất của thôn dân, ít nhiều cũng phải có chút ý chứ?” Tôn Mạo cuối cùng cũng nói ra.
“Ý ngươi cái đầu nhà ngươi, chúng ta là người của quan gia, đi qua đây, không quấy rầy thôn dân, chỉ ở ngoài một đêm mà còn phải đưa bạc, trước khi làm lý chính chẳng lẽ người là sơn tặc à?”
Một tên thị vệ ở phía sau gầm lên dữ dội.
Lão Lý nghe vậy gật đầu: “Việc này đúng là không chắc, đợi trở về Ly thành, bản thị vệ gặp thánh thượng nhất định sẽ nói rõ chuyện này.” Nói rồi hắn móc ra một thỏi bạc lớn đưa cho hắn ta: “Xin lỗi không có thỏi nhỏ, chỉ có thể làm phiền lý chính đổi giúp.”
Tôn lý chính nghe lời lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-luu-day-ta-don-sach-quoc-kho-cau-hoang-de-chay-nan/2738252/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.