Hôm đó, sau khi Phó Thời nói xong, dường như lại hối hận vì đã kể cho Tạ Ly nghe. Cậu ném lại một câu: "Cậu quên đi, tôi nói đùa thôi." rồi đuổi cô ra khỏi phòng.
Nhưng rõ ràng Phó Thời không hề nói đùa.
Vài ngày sau, khi Tạ Ly đã nằm xuống nghỉ, bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Từ khi Hứa Tử Câm qua đời, căn nhà chưa bao giờ ầm ĩ như vậy.
Cô không lập tức đứng dậy mà lắng nghe một lúc, rồi nhận ra giọng của Phó Trác Đạt:
"Đưa chìa khóa cho tôi! Cái thằng trời đánh này, hôm nay tôi phải đánh chết nó!"
Kèm theo đó là tiếng đạp cửa mạnh mẽ, đầy giận dữ.
Tạ Ly giật mình, vội vàng ngồi dậy, thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ ngủ đã mở cửa nhìn ra ngoài.
Từ cửa phòng mình, cô vừa vặn nhìn thấy cửa phòng Phó Thời.
Cánh cửa mà mấy ngày trước đóng chặt, giờ đã mở toang. Cô chỉ thấy Phó Trác Đạt giận dữ xông thẳng vào bên trong.
Trước cửa phòng, đám người giúp việc đứng đó, mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng không ai dám can thiệp.
Tạ Ly không thể diễn tả cơn giận đang bùng lên trong lòng mình lúc này là gì.
Rõ ràng từ nhỏ cô luôn bị Phó Thời chèn ép, nếu là trước đây, việc Phó Trác Đạt mắng mỏ hay dạy dỗ cậu, cô có lẽ cũng sẽ đứng nhìn mà chẳng mảy may bận tâm.
Nhưng bây giờ cô lại không thể nhắm mắt làm ngơ.
Hình ảnh Phó Thời với vẻ mặt đầy hận thù ngày hôm đó hiện lên trong đầu cô, và trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751647/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.