Khoảnh khắc nhận ra lòng mình, cảm giác chua xót và ngọt ngào gần như cùng lúc ùa tới.
Trước đây, việc dậy sớm luôn là khó khăn với Tạ Ly, nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ đến Tống Nhất Lê là cô có thể tỉnh táo ngay. Nghĩ đến việc đến trường sẽ được gặp cậu, tâm trạng cô không tự chủ mà vui vẻ hẳn lên.
Còn hiệu quả hơn cả đồng hồ báo thức.
Thế nhưng ngoài điều đó ra, mối quan hệ giữa họ cũng chẳng có thêm thay đổi nào khác.
Ngoài những lúc trực nhật không thể tránh khỏi việc nói đôi câu, thì gần như chẳng có thêm bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Tạ Ly vốn cũng không trông đợi gì nhiều, cô hiểu rằng Tống Nhất Lê không có thói quen phân tán sự chú ý vào những việc ngoài lề, nên chấp nhận hiện tại một cách thoải mái.
Nhưng khi kể điều này cho Trình Mộ Tiêu nghe, cô bạn lại dùng ánh mắt "thật là không có chí khí" để nhìn cô, sau đó ra sức khuyên nhủ: "Tuổi trẻ ấy mà, phải làm gì đó để lưu lại kỷ niệm, sau này mới không tiếc nuối."
"Chẳng lẽ cậu muốn sau này trong ký ức của cậu ấy, cậu chỉ là một nhân vật quần chúng không tên không tuổi sao?"
Kỳ lạ là lần này, Tạ Ly lại không phản bác.
Cô nhận ra rằng, khi thích một người, con người ta thật sự rất kỳ lạ.
Rõ ràng sợ bị người ta phát hiện, nhưng trong lòng lại lén lút hy vọng đối phương sẽ nhận ra, trông đợi phản ứng của họ. Dù không nghĩ đến chuyện hẹn hò, nhưng lại mong rằng mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751658/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.