Ngôi nhà Phó Thời chọn có vị trí rất đẹp.
Khu vực đẹp, cộng đồng dân cư chất lượng, tầng lầu cũng lý tưởng.
Ở ban công có gắn một chiếc xích đu, chắc chắn là anh mới lắp đặt, vì lần trước Tạ Ly đến chưa từng thấy nó.
Mỗi lần anh giới thiệu một chi tiết nào đó trong nhà, ánh mắt lại không tự chủ mà liếc sang cô, như để xem phản ứng, hoặc mong chờ một lời khen.
Ánh mắt ấy lộ rõ sự mong đợi.
Dù không phải chờ đợi sự khen ngợi hay hài lòng, thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh đang rất phấn khích.
"Em định khi nào chuyển đồ? Anh đã có bằng lái rồi. Hoặc nếu em không yên tâm, anh sẽ nhờ tài xế nhà mình."
Đây là lúc Tạ Ly quyết định nói thật.
"Phó Thời, thật ra trường em trúng tuyển không phải là Đại học A."
"Em đã đổi nguyện vọng sang Đại học F, và giấy báo cũng đã có rồi."
Khi nói, Tạ Ly không dám nhìn vào mặt Phó Thời.
Đây là quyết định của cô, nộp đơn vào đâu là quyền tự do của cô.
Nhưng việc nhìn thấy sự kỳ vọng và phấn khởi của anh trong suốt thời gian qua khiến cô không thể ngăn cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng.
"Xin lỗi." Cô bổ sung thêm.
Sau lời nói ấy, không gian bỗng im lặng đến mức đáng sợ. Trong sự yên tĩnh, cô nghe rõ tiếng anh hít thở sâu, như đang cố nén cơn giận.
Cô chỉ cúi đầu nhìn xuống sàn, cho đến khi đôi giày của Phó Thời xuất hiện trong tầm mắt. Nhận ra anh đang tiến lại gần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-ly-hon-cap-tu-phi-thang/2751683/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.