🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngôi nhà Phó Thời chọn có vị trí rất đẹp.

Khu vực đẹp, cộng đồng dân cư chất lượng, tầng lầu cũng lý tưởng.

Ở ban công có gắn một chiếc xích đu, chắc chắn là anh mới lắp đặt, vì lần trước Tạ Ly đến chưa từng thấy nó.

Mỗi lần anh giới thiệu một chi tiết nào đó trong nhà, ánh mắt lại không tự chủ mà liếc sang cô, như để xem phản ứng, hoặc mong chờ một lời khen.

Ánh mắt ấy lộ rõ sự mong đợi.

Dù không phải chờ đợi sự khen ngợi hay hài lòng, thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh đang rất phấn khích.

"Em định khi nào chuyển đồ? Anh đã có bằng lái rồi. Hoặc nếu em không yên tâm, anh sẽ nhờ tài xế nhà mình."

Đây là lúc Tạ Ly quyết định nói thật.

"Phó Thời, thật ra trường em trúng tuyển không phải là Đại học A."

"Em đã đổi nguyện vọng sang Đại học F, và giấy báo cũng đã có rồi."

Khi nói, Tạ Ly không dám nhìn vào mặt Phó Thời.

Đây là quyết định của cô, nộp đơn vào đâu là quyền tự do của cô.

Nhưng việc nhìn thấy sự kỳ vọng và phấn khởi của anh trong suốt thời gian qua khiến cô không thể ngăn cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng.

"Xin lỗi." Cô bổ sung thêm.

Sau lời nói ấy, không gian bỗng im lặng đến mức đáng sợ. Trong sự yên tĩnh, cô nghe rõ tiếng anh hít thở sâu, như đang cố nén cơn giận.

Cô chỉ cúi đầu nhìn xuống sàn, cho đến khi đôi giày của Phó Thời xuất hiện trong tầm mắt. Nhận ra anh đang tiến lại gần, Tạ Ly vô thức lùi lại, nhưng ngay lập tức tay cô bị giữ chặt.

"Ngẩng đầu lên, nhìn anh."

Tạ Ly do dự hồi lâu mới cẩn thận ngước mắt lên.

Vẻ mặt của anh không hoàn toàn giống như cô tưởng tượng.

Gương mặt Phó Thời có vẻ giận dữ, nhưng cơn giận ấy gần như bị lấn át bởi một cảm xúc khác – uất ức và tổn thương.

Trông anh như sắp khóc.

"Anh đâu nhất thiết phải vào Đại học A." Giọng anh run lên vì cố nén cảm xúc, "Nhưng nếu em muốn học Đại học F, em có thể nói với anh sớm một chút. Em rõ ràng biết..." Bàn tay đang giữ lấy tay Tạ Ly siết chặt hơn. "Em biết rõ, anh chọn trường này là vì em mà."

"Em... thật sự không cần phải làm vậy." Anh tiếp lời, giọng nói cố giữ bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự tan vỡ.

Phó Thời muốn nói lý lẽ, anh không muốn nổi giận với Tạ Ly, cũng không muốn để cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát trước mặt cô.

Anh muốn mình thật chín chắn và đáng tin trong mắt cô.

Nhưng trong đầu anh vang lên một giọng nói khác.

Nói lý lẽ thì có ích gì? Tất cả đều vô dụng. Cô đã rời đi, đến một thành phố khác. Cô đã sớm lên kế hoạch rời xa anh.

Dù đã cố gắng nắm giữ, anh vẫn không thể ngăn cô như dòng cát trôi qua kẽ tay.

Những gì anh tưởng tượng về tương lai giờ chỉ là ảo ảnh.

Họ sẽ ở xa nhau, rất xa, trong những năm tới. Không thể thường xuyên gặp mặt, không thể dễ dàng chạm vào nhau.

Cô vốn đâu thích anh.

Nếu anh không ở đây để giữ cô, chắc chắn cô sẽ bị người khác cướp mất.

Ý nghĩ ấy là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, đánh sập mọi lý trí còn sót lại trong anh.

"Em cố tình đúng không? Thấy anh vui vẻ chuẩn bị như thế này, em thấy đùa giỡn anh thú vị lắm à?" Anh bước tới, đẩy cô sát vào cửa kính, giọng gầm lên: "Tạ Ly, em nói gì đi chứ!"

Trước đây, Tạ Ly nghĩ rằng mình sẽ sợ, nhưng khi đối diện với cơn giận dữ của Phó Thời, cô lại không cảm thấy vậy.

Bởi ánh mắt của anh như đang van nài: Hãy nói với anh là em đùa thôi.

Cô bất giác nhớ lại một ký ức xa xôi.

"Anh còn nhớ không?" Cô mở lời. "Lần đầu chúng ta gặp nhau."

Vẻ mặt Phó Thời thoáng ngẩn ra.

"Khi đó anh nói em là một kẻ ăn bám. Cả gia đình em đều là những kẻ ăn bám."

"Hồi đó em không hiểu ý nghĩa của từ 'ăn bám', nhưng cũng biết đó là một lời xúc phạm, nên đã tức giận đánh nhau với anh."

Phó Thời đương nhiên nhớ. Nhớ rất rõ bản thân ngạo mạn, tệ hại khi ấy.

Bàn tay đang siết chặt tay cô khẽ thả lỏng.

Tạ Ly vẫn tiếp tục: "Nhưng bây giờ nghĩ lại, em thấy anh nói không sai."

"Em không muốn như vậy, không muốn làm một kẻ ăn bám. Em nghĩ... việc chúng ta tạm xa nhau cũng không phải điều gì quá tệ."

Cô không dùng bất kỳ lời trách móc nào, nhưng từng câu nói lại như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim anh.

Phó Thời không tìm được lời phản bác.

Anh buông tay cô ra, lùi lại hai bước: "Em đang trách anh phải không? Từ trước đến giờ, em vẫn luôn căm ghét anh đúng chứ?"

Tạ Ly ngẩn ra, vội lắc đầu: "Không phải, em chỉ..."

"Nếu không phải trách anh." Anh ngắt lời, giọng đã nghẹn ngào, "Thì tại sao lại khiến anh đau đớn như vậy? Anh..."

Lời nói tan biến trong một giọt nước mắt rơi xuống. Trước ánh nhìn sững sờ của Tạ Ly, anh vội vàng quay đi.

Anh biết mình trông thảm hại đến thế nào, nhưng không thể làm gì hơn. Phó Thời cố hít một hơi thật sâu, nhưng mọi cảm xúc mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng.

Cuối cùng, anh bỏ lại cô, đi vào nhà vệ sinh.

Trước gương, anh thấy chính mình, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy thất vọng.

"Chết tiệt!" Anh mở vòi nước, vốc nước lạnh rửa mặt, nhưng sắc đỏ trong mắt vẫn không phai. Cảm giác chua xót lại trào lên, buộc anh phải cúi đầu, hứng thêm một vốc nước nữa.

Bình tĩnh lại. Chỉ là học khác trường thôi.

Đừng hoảng loạn. Hôn ước vẫn còn, tương lai còn dài!

Phó Thời tự nhủ trong tiếng nước chảy ào ạt, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Nhưng đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhẹ từ bên ngoài.

Âm thanh ấy như một cú tát khiến anh bừng tỉnh.

Tắt vòi nước, anh bước ra ngoài.

Phòng khách đã trống không.

Hiểu rằng Tạ Ly đã tự mình rời đi, Phó Thời lập tức chạy theo.

Thang máy vừa đi xuống. Anh vừa ấn nút gọi thang máy, vừa nhanh chóng gọi điện cho tài xế đang chờ bên ngoài.

-

Khi Phó Thời đuổi theo, Tạ Ly thực sự có chút bất ngờ.

Cô cố ý rời đi khi Phó Thời còn chưa ra, nghĩ rằng anh chắc chắn không muốn nhìn thấy mình lúc này.

"Lên xe đi."

Giọng nói của Phó Thời không còn vẻ giận dữ như trước, nhưng nét mặt vẫn rất căng thẳng.

Tạ Ly đứng im, ngập ngừng một lát. Từ đây ra ngoài cô có thể dễ dàng bắt được taxi, và trong suy nghĩ của cô, mọi chuyện đến mức này rồi, đáng lẽ cả hai nên chấm dứt mọi thứ tại đây.

Nhưng trong mắt Phó Thời, cô có vẻ như bị anh dọa sợ.

"Không phải anh đang giận em đâu." Phó Thời mở lời, mặc dù ngay chính anh cũng không tin điều đó, bởi cơn tức vẫn đang cuộn trào trong lồng ng.ực. Anh hít sâu một hơi, rồi xuống xe mở cửa cho cô.

"Lên đi."

Tạ Ly không từ chối nữa, lặng lẽ bước vào xe.

Trong xe, cả hai không ai nói với ai lời nào, giống như việc Phó Thời chặn cô lại chỉ là để thực hiện trách nhiệm đưa cô về nhà.

Cho đến khi điện thoại của Tạ Ly reo lên.

Chiếc điện thoại cô mới mua sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Người gọi là Tạ Hoài Chí. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi, Tạ Ly đã có linh cảm không lành.

Quả nhiên khi cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói giận dữ của ông ta đã vang lên trong không gian nhỏ hẹp của xe.

"Con đăng ký trường nào vậy hả?"

Tạ Ly sững người, không ngờ ông ta biết nhanh đến vậy. Theo phản xạ, cô liếc nhìn Phó Thời một cái, rồi lại vội vàng dời mắt đi.

Là anh nói hay không cũng không còn quan trọng, bởi Tạ Hoài Chí sớm muộn gì cũng biết. Việc này vốn chẳng thể giấu được.

Rõ ràng ông ta đã xác nhận trường mà cô trúng tuyển, không cần cô trả lời, ông ta tiếp tục quát lên:

"Lần sau làm những chuyện như vậy, con có thể bàn bạc với ba trước được không? Trong mắt con còn có ba không?"

Cơn thịnh nộ của ông ta chưa kịp bùng phát thêm, thì Phó Thời bất ngờ đưa tay qua, giật lấy điện thoại từ cô.

Anh tắt máy, rồi tắt nguồn, động tác nhanh gọn.

Thậm chí anh còn giữ chiếc điện thoại trong tay, không có ý định trả lại.

Tạ Ly cũng không đòi.

Dù sao cơn bão này cũng không thể tránh được, cô chỉ nghĩ rằng có thể yên tĩnh được chút nào thì hay chút ấy.

"Không phải anh."

Trong sự im lặng, Phó Thời bỗng thốt lên một câu không đầu không đuôi, khiến Tạ Ly ngẩn người nhìn anh. Anh giải thích tiếp:

"Em vừa nhìn anh phải không? Người nói với ba em không phải là anh."

"Em không..." Tạ Ly định phủ nhận, nhưng nghĩ lại, cô cũng nhận ra bản thân vừa thoáng có suy nghĩ đó. Vì thế cô cắn môi, im lặng vì cảm thấy mình sai.

Phó Thời chợt nhớ lại chuyện khác.

Lần đầu tiên họ gặp nhau, không chỉ đánh nhau, mà còn có chuyện Tạ Hoài Chí đã tát Tạ Ly.

Khi đó anh đã làm gì?

Hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu anh, và nếu là bây giờ, chắc chắn anh sẽ không để điều đó xảy ra.

Tạ Ly không nhắc lại, vì quên, hay vì không muốn?

Anh không đoán được.

Xe trở về đến biệt thự của nhà họ Tạ. Phó Thời không rời đi ngay mà cùng Tạ Ly xuống xe.

Khi họ bước vào, Tạ Hoài Chí đang chờ trong phòng khách, cơn giận vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng khi nhìn thấy Phó Thời, nét mặt ông ta lập tức thay đổi, trở nên hòa hoãn hơn.

"Tiểu Phó." Ông fa mỉm cười gượng gạo, từ sau khi hai người đính hôn, ông ta đều gọi anh như thế, "Cháu đến à?"

Phó Thời không buồn xã giao.

"Chuyện Tạ Ly đổi nguyện vọng." Anh nói thẳng.

Nghe vậy sắc mặt Tạ Hoài Chí lập tức tối sầm. Ông ta chuẩn bị quở trách thì Phó Thời đã lên tiếng trước:

"Đây là kết quả sau khi chúng cháu bàn bạc. Chú không cần hỏi thêm."

"Chuyện của Tạ Ly là việc riêng của cô ấy. Cháu tôn trọng quyết định của cô ấy."

Anh nói những lời thật đàng hoàng, như thể người vừa giận đến mất kiểm soát trước đó không phải là mình. Trong khi nói, anh nắm lấy tay Tạ Ly như khẳng định vị trí của mình.

"Cháu còn chuyện muốn nói với cô ấy. Bọn cháu lên lầu trước."

Không biết là vì có sự hiện diện của Phó Thời, hay vì ann vừa nói giúp mình, Tạ Ly không rút tay ra khi anh nắm tay cô.

Điều đó khiến tâm trạng Phó Thời thoải mái hơn rất nhiều.

Có anh ở đây, Tạ Hoài Chí cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ lên lầu.

Đến đoạn cuối cầu thang, khi đã khuất tầm nhìn từ dưới nhà, Phó Thời đột ngột dừng bước.

"Anh muốn gì?" Tạ Ly khẽ hỏi.

Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc:

"Chuyện lần này dừng ở đây thôi. Về phần ba em, anh sẽ nói giúp. Em muốn giữ khoảng cách hay muốn mọi thứ chậm lại, anh đều đồng ý."

Lời nhượng bộ của Phó Thời, thậm chí còn khiến chính anh bất ngờ.

Nhưng thời gian không còn nhiều. Họ sắp bước vào quãng thời gian dài xa cách.

Anh cần nắm lấy chút thời gian cuối cùng này, cố gắng để lại ấn tượng tốt trong lòng cô, củng cố mối quan hệ này, nếu không thì làm sao có thể vượt qua thử thách của thời gian và khoảng cách?

Anh vẫn nắm chặt tay cô.

"Những chuyện cũ, chúng ta quên hết đi. Cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại được không?"

Thay vì lãng phí thời gian trong mâu thuẫn, anh chọn cách lợi dụng cảm giác áy náy trong lòng cô để nắm bắt cơ hội.

Tạ Ly từ khi bị anh kéo đi đã cảm thấy đầu óc mơ hồ. Diễn biến hiện tại hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.

Người lẽ ra phải tức giận, nổi giận đùng đùng, lại đứng ra bảo vệ cô trước mặt Tạ Hoài Chí.

Cô không thể diễn tả nổi cảm giác lúc này.

Bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, sự căng thẳng của anh truyền đến cô qua từng xúc cảm.

Phó Thời đã đánh cược và anh đã đúng.

Tạ Ly lảng tránh ánh mắt anh, im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.

"Được."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.