🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vào ngày Giáng Sinh năm ba đại học, nhóm bạn cùng phòng của Tạ Ly quyết định ra ngoài ăn tối để tổ chức lễ.

Khi cả nhóm đã đi ra khỏi cổng trường được một lúc, Tạ Ly nhận được cuộc gọi từ Phó Thời.

"Em đang làm gì vậy?"

"Em đang cùng bạn cùng phòng ra ngoài chơi Giáng Sinh." Tạ Ly vừa trả lời vừa thổi hơi ấm vào tay cho đỡ lạnh.

Mấy năm gần đây, mùa đông tuyết rơi khá muộn, nhưng gió thì thổi lớn và khô lạnh.

Nghe xong, Phó Thời dường như không định làm phiền cô lâu, chỉ đáp: "Được rồi, vậy em cứ chơi vui nhé." Ngừng một chút, anh bổ sung thêm: "Giáng Sinh vui vẻ."

"Anh cũng vậy, Giáng Sinh vui vẻ."

Cả nhóm đã đến trạm xe buýt. Tạ Ly cúp máy, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn mở điện thoại và gọi lại cho Phó Thời, lần này là gọi video.

Mãi một lúc lâu sau anh mới bắt máy.

Gương mặt sắc nét như được tạc hiện lên trên màn hình. Với sự trưởng thành theo thời gian, đường nét khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng, mang theo một vẻ lạnh lùng khó gần.

"Sao vậy?"

Anh che khuất phần lớn tầm nhìn, từ góc quay không thể thấy được anh đang ở đâu, nên Tạ Ly chỉ hỏi thẳng: "Anh đang ở đâu thế?"

Phó Thời im lặng không đáp, điều này càng làm Tạ Ly chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

"Chuyển camera đi."

Anh nhìn cô chăm chú một lúc, cuối cùng vẻ mặt như có chút bất đắc dĩ, rồi chuyển camera.

Quả nhiên, anh đang đứng ở cổng trường của cô.

Giáng Sinh vốn không phải là ngày nghỉ lễ chính thức, Tạ Ly biết anh lại trốn đến đây. Nghĩ ngợi một lúc, cô tắt micrô và quay sang hỏi các bạn cùng phòng:

"Bạn trai mình muốn mời cả nhóm đi ăn. Các cậu có muốn đi cùng không?"

Lời vừa dứt, lập tức nhận được những tiếng reo hò đồng tình.

"Ồ, cuối cùng cũng được gặp 'nhân vật ngoài biên chế' của ký túc xá chúng ta rồi à?"

"'Cô dâu xấu xí' cuối cùng cũng ra mắt nhà chồng, đúng là không dễ dàng gì."

"Bảo anh ấy đến đây đi, chẳng mấy khi được ăn với nhau."

Mọi người ríu rít lên tiếng, lần này hiếm khi ý kiến đồng lòng đến vậy. Thực ra, cả nhóm ai nấy đều tò mò về bạn trai của Tạ Ly. Phó Thời mỗi lần mua đồ cho Tạ Ly đều tiện tay mua thêm phần cho cả ký túc xá, chưa kể anh còn là "ông thần tài" của Trương Yến.

Hai năm qua, đồ ăn thì đã ăn, đồ dùng thì đã lấy, chỉ có điều chưa gặp được người. Bây giờ, Tạ Ly chịu mở lời, quả thực là chuyện lớn.

Tạ Ly cũng không nghĩ ngợi nhiều. Trước đây cô cảm thấy việc tụ họp thế này là không cần thiết, bây giờ lại cảm thấy việc cố tình tách biệt cũng không cần thiết.

Biết anh đang đứng chờ ngoài kia, cô cũng không thể để anh đứng đợi mãi.

Được cả nhóm đồng ý, cô bật lại micrô:

"Chúng em đang ở trạm xe buýt cổng Tây. Anh lái xe qua đi."

Phó Thời sững lại: "Bạn cùng phòng em cũng ở đó à?"

"Ừm, đúng vậy."

Anh mím môi, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, nhưng ánh mắt lấp lánh ánh sáng đã tố cáo tâm trạng vui vẻ của anh.

"Vậy chờ anh một lát, anh qua ngay."

-

Ngay từ năm nhất, khi Trình Mộ Tiêu từ nước ngoài về, cô nàng đã gặp nhóm bạn cùng phòng mới của Tạ Ly.

Không những ăn tối cùng nhau, Trình Mộ Tiêu còn tặng quà cho từng người, rõ ràng còn ra dáng bạn trai hơn cả bạn trai của Tạ Ly.

Sau buổi gặp đó, Trình Mộ Tiêu đăng ảnh chụp chung lên mạng xã hội, lần đầu tiên trong lịch sử, nhận được một lượt thích từ Phó Thời.

Trình Mộ Tiêu đắc ý, như thể ngửi được mùi giấm chua từ phía bên kia màn hình. Cô nàng cười nói với Tạ Ly:

"Cậu xem người này đi, vì muốn cậu thấy được khát khao của mình mà đến mặt mũi cũng chẳng cần nữa."

Quả thật nếu là bình thường, Phó Thời chắc chắn không bao giờ nhường nhịn Trình Mộ Tiêu. Có cắn răng anh cũng giả vờ không thấy.

Kết quả, bữa ăn này phải đợi đến tận bây giờ mới thành hiện thực.

Đối với Phó Thời, ăn với ai không quan trọng, quan trọng là Tạ Ly chấp nhận anh với tư cách bạn trai.

-

Cả ký túc xá 521 không phải đợi lâu, xe của Phó Thời xuất hiện ngay ở góc đường.

Từ lần thứ hai đến trường của Tạ Ly, anh đã đổi chiếc Rolls-Royce chỉ dùng một lần, chuyển sang chiếc Phaeton này.

Xe dừng lại, Tạ Ly ngồi vào ghế phụ, ba người còn lại chen chúc ở hàng ghế sau.

Từ lúc lên xe, cả ba cô gái đều quan sát anh chàng ngồi ở ghế lái.

Phó Thời chỉ chào họ một lần khi vừa lên xe, sau đó không nói gì thêm. Dù cùng độ tuổi, nhưng anh vô hình trung như có một bức tường ngăn cách giữa mình và họ.

Tuy nhiên, nhìn chung anh để lại ấn tượng là một người đẹp trai và lịch sự.

Ba cô gái trao đổi ánh mắt, tóm lại, anh không giống như những gì họ tưởng tượng về một "kẻ kiểm soát điên cuồng" hay "kẻ biến thái bám đuôi".

Lịch trình đều do Phó Thời sắp xếp sẵn, lý do là để tránh việc cả nhóm ngại ngần không dám đề xuất. Họ đến một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở thành phố F, sau đó anh còn dẫn cả nhóm đến KTV chơi.

Mọi người đương nhiên rất vui vẻ, còn Phó Thời thì chỉ yên lặng ở bên cạnh Tạ Ly.

Vì anh cứ ở bên không rời, nên chỉ lúc vào nhà vệ sinh giữa chừng, Tạ Ly mới có cơ hội mở điện thoại. Nhóm chat ký túc xá quả nhiên đã bị các cô gái spam tin nhắn.

"Thực ra mình thấy bạn trai của Tạ Ly rất được nha! Vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại si tình."

"Còn biết cách xử lý tình huống nữa."

"Còn vô cùng... ngây thơ."

"Đúng vậy! Hận không thể dùng keo dính hai người lại với nhau luôn."

Mọi người toàn khen ngợi, hoàn toàn quên mất trước đây ở ký túc xá họ từng bàn tán anh là kẻ tâm lý biến thái.

Giữa những tin nhắn khen ngợi, có vài câu chọc ghẹo Trương Yến:

"Này, 'gián điệp hai mang' của chúng ta có lo lắng không? @Trương Yến."

"Lo gì chứ, hai năm rồi, lạm phát cũng tăng, mình nghĩ giá còn có thể tăng thêm chút nữa."

"Không biết xấu hổ!"

-

Khi Tạ Ly vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, từ bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, kéo cô vào góc tường gần đó.

"Là anh." Giọng nói quen thuộc vang lên trước khi cô kịp hét lên vì bất ngờ.

Tạ Ly ngẩn người, khẽ ngậm miệng lại, đôi mắt vẫn còn chút kinh hãi. Một lúc sau cô mới hỏi: "Anh không ở trong phòng riêng sao? Sao lại ra đây?"

Phó Thời đứng trước cô, tấm lưng cao lớn của anh che khuất ánh sáng, để lại bóng tối bao trùm không gian xung quanh. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú trong im lặng, cuối cùng mới buông ra một câu: "Anh bị sợ giao tiếp xã hội."

Tạ Ly: "..."

Cô còn chưa kịp tiêu hóa được câu nói có phần kỳ lạ này thì Phó Thời đột nhiên tiến lại gần hơn. Hành động bất ngờ khiến cô giật mình, vội vàng đưa tay lên chắn giữa hai người.

"Đừng sợ." Anh cúi người xuống, nhưng chỉ hôn nhẹ lên má cô một cái.

Dù nụ hôn đầu tiên giữa hai người không được suôn sẻ, nhưng thực tế chứng minh rằng, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Qua hai năm, Phó Thời đã khiến Tạ Ly dần quen với việc hôn nhau, như một thói quen tự nhiên giống việc nắm tay.

Mỗi lần gặp lại sau thời gian xa cách, chỉ những nụ hôn thân mật như vậy mới có thể xoa dịu trái tim đầy bất an của anh.

Nhưng anh sẽ không làm điều đó ở nơi đông người, vì anh không muốn bất kỳ ai khác nhìn thấy Tạ Ly trong khoảnh khắc ấy. Cho dù lòng khao khát mãnh liệt thế nào, anh cũng chỉ dám kiềm nén, coi những cái chạm nhẹ nhàng là sự an ủi tạm thời.

Tạ Ly thấy anh thực sự chỉ dừng lại ở đó, chưa kịp thở phào thì giọng anh trầm thấp lại vang bên tai: "Không phải ở đây."

-

Hai người cùng nhau quay về phòng riêng, và tất nhiên, họ ngay lập tức nhận được ánh mắt đầy ý vị từ các bạn cùng phòng. Ba cô gái không ngần ngại móc điện thoại ra, nhanh chóng gõ loạn lên màn hình. Tạ Ly đoán chắc họ lại đang quậy phá trong nhóm chat ký túc xá.

Trong lòng cô có chút bất an.

Đặc biệt là khi nhớ lại ánh mắt rực lửa của Phó Thời khi anh nói "Không phải ở đây". Ánh mắt đó như muốn nuốt chửng cô vậy.

Không phải ở đây thì là ở đâu?

Nghĩ đến đây, lòng cô càng thêm lo lắng.

Tối đó, khi Phó Thời đưa mọi người về ký túc xá, Tạ Ly định xuống xe cùng họ nhưng vừa định tháo dây an toàn thì tay cô bị anh giữ lại.

Mấy cô bạn cùng phòng dường như không phát hiện ra điều gì khác thường, cứ thế đi thẳng. Chỉ sau khi xe khóa cửa lại, Phó Thời mới thả tay ra.

Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, khởi động xe và tiếp tục lái về hướng Linh Uyển. Nhưng sự bất an trong lòng Tạ Ly ngày càng lớn. Nhìn bàn tay đang nắm chặt vô lăng của anh, cô cảm giác anh như đang kìm nén điều gì đó.

"Hay là anh đừng nhịn nữa đi."

Câu nói bộc phát của cô khiến chính cô cũng sửng sốt. Thật ra, cô chỉ nghĩ rằng nếu cứ kìm nén như vậy thì lúc bùng nổ sẽ càng đáng sợ hơn.

Bàn tay Phó Thời thoáng lơi lỏng, ánh mắt kinh ngạc lướt qua cô. Khi thấy ánh mắt ngây thơ và trong sáng của cô, anh không nhịn được hít một hơi thật sâu: "Vì an toàn trên đường về nhà, tốt nhất là em đừng chọc anh vào lúc này."

Tạ Ly: "..."

Cô không nói gì thêm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sự bình tĩnh của Phó Thời kéo dài đến khi cả hai về đến nhà, nhưng cũng chỉ dừng lại đến khi cánh cửa đóng lại.

Cánh cửa vừa sập lại, người bước vào trước là Tạ Ly còn chưa kịp bật đèn thì từ phía sau, Phó Thời đã ôm chầm lấy cô.

Trong bóng tối, anh tìm đến đôi môi mà mình đã khao khát từ lâu.

Giống như người đã đói khát quá lâu, cuối cùng cũng được thưởng thức món ăn yêu thích.

Nụ hôn của anh mãnh liệt và tràn đầy khao khát, không còn chút nào của sự kiềm chế. Trong bóng tối, cảm giác như mọi giác quan của cô đều được phóng đại, mọi h.am m.uốn bị giải phóng hoàn toàn.

Tạ Ly chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, thậm chí cô còn học được cách điều chỉnh nhịp thở trong những nụ hôn sâu.

Cô ngoan ngoãn đến vậy, dịu dàng đến vậy...

Cứ như thế này đi, anh thầm nghĩ trong lòng. Cứ quen với sự hiện diện của anh, để anh trở thành không khí của cô, dù cô không yêu anh, nhưng dần dần cô sẽ quen với anh, mãi mãi sẽ không bị cô vứt bỏ.

Tạ Ly... A Ly... Bảo bối của anh...

Trong bóng đêm, ánh mắt anh khóa chặt vào người cô, khát vọng mãnh liệt tới mức cả người cùng trái tim anh đều phát đau.

-

Khi Tạ Ly cảm thấy mình sắp không thể thở được nữa, bàn tay cô vô tình làm rơi thứ gì đó xuống đất, phát ra tiếng "cạch" rõ ràng. Cô theo phản xạ cúi đầu nhìn, nhưng chỉ kịp liếc qua một cái thì khuôn mặt đã bị Phó Thời nâng lên, ép phải đối diện với anh.

"Đừng phân tâm." Anh nói khẽ, sau đó lại cúi xuống tiếp tục hôn.

Bàn tay anh lại vòng qua eo cô, nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu.

Vùng eo ấy như lãnh địa riêng của anh, không vượt quá giới hạn, nhưng đủ để Phó Thời khiến cô như bị nhấn chìm trong cảm giác bủa vây. Cảm giác ấy kéo dài đến khi đôi chân Tạ Ly không còn sức đứng vững, buộc phải tựa vào lòng anh.

Chỉ đến khi đó, Phó Thời mới chịu dừng lại.

Dù hai người ngủ ở hai phòng khác nhau, họ vẫn thường ngồi lại ở phòng khách một lúc trước khi về phòng.

Hôm nay, Phó Thời cần xử lý một số công việc của công ty. Anh ngồi trước laptop, đôi mắt chăm chú vào màn hình, gương mặt nghiêm túc gõ từng phím.

Tạ Ly ngồi bên cạnh nhìn lướt qua bản kế hoạch, nhưng cảm thấy hơi nhức đầu, không thể hiểu hết được. Nhìn dáng vẻ Phó Thời chăm chỉ làm việc, cô bất giác cảm thấy mọi thứ có chút không chân thực.

Anh chẳng phải vẫn là cậu thiếu niên quậy phá, thường xuyên trốn học và đánh nhau sao?

Cô ngáp một cái, vươn vai: "Anh cứ làm việc đi, em đi tắm đây."

Ở ký túc xá, việc tắm rửa không mấy tiện lợi, nên Tạ Ly không bỏ qua cơ hội này. Khi cô từ phòng tắm bước ra, Phó Thời cũng đã xử lý xong công việc và đang thay cô vào phòng tắm.

Điện thoại Tạ Ly vang lên, là một cuộc gọi từ Trình Mộ Tiêu.

"Mình nói với cậu rồi! Phó Thời chắc chắn là cố tình! Nhà hàng, KTV, cái gì cậu ta sắp xếp cũng hơn hẳn lần mình tổ chức. Đợi đấy, lần sau mình về, nhất định sẽ mua quà thật lớn cho đám bạn của cậu! Để xem cậu ta có bằng được không!"

Tạ Ly không nhịn được cười, hai người này luôn thích tranh đua ở những điều kỳ lạ.

Cô nói chuyện với Trình Mộ Tiêu một lúc lâu mới cúp máy. Khi quay lại phòng khách, phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy. Cô liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã khá muộn nên định gọi anh ra.

"Phó Thời."

Tiếng nước đột nhiên dừng lại. Một lúc sau, giọng anh vọng ra: "Ừ."

Âm thanh khàn khàn, có chút gì đó không bình thường.

"Em vào phòng ngủ trước đây."

"Ừ."

Tạ Ly vừa quay đi thì đột nhiên nghe anh gọi: "Tạ Ly."

"Gì vậy?"

"Ngày mai mấy giờ em có tiết?"

Câu hỏi làm cô khựng lại. Lịch học của cô, anh còn thuộc làu hơn cả cô, tại sao còn hỏi?

Nhưng điều khiến cô bối rối hơn là giọng anh. So với câu trả lời lúc nãy, giọng điệu bây giờ còn khàn hơn, giống như những lúc anh hôn cô say đắm rồi khẽ nói: "Cho anh ôm một lát."

"Tám giờ." Cô nhanh chóng đáp, ngăn mình khỏi suy nghĩ lung tung.

"Được."

Lần này anh chỉ đáp ngắn gọn, nhưng có lẽ vì để ý kỹ hơn, Tạ Ly cảm thấy trong đó như có âm thanh nghẹn ngào bị đè nén.

Cô giật mình, vội vàng quay người chạy thẳng về phòng, khóa cửa lại.

Phó Thời nghe tiếng khóa cửa, tưởng tượng ra ánh mắt của cô như chú thỏ nhỏ vừa bị dọa sợ, không khỏi mỉm cười.

Nghĩ đến việc cô có lẽ đã nhận ra điều gì, thay vì lo lắng cô sẽ phản cảm, anh lại thấy một niềm vui sướng bí ẩn trỗi dậy.

Ban nãy, anh chỉ muốn nghe giọng cô thêm một chút mà thôi.

Cảm giác ngọt ngào vẫn đang len lỏi khắp cơ thể. Đắm chìm trong làn không khí còn vương vấn hơi thở của cô, anh nhắm mắt lại, để niềm khoái lạc kéo dài thêm chút nữa.

Một lát sau, tiếng nước lại vang lên trong phòng tắm.

Anh từ từ rửa sạch đôi tay của mình, bất giác nhớ lại lời cô nói ban chiều.

"Đừng nhịn nữa?"

Nếu anh thực sự không nhịn, cô làm sao chịu nổi đây?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.