Cách kỳ thi đại học còn 90 ngày.
Quý Trăn lén lút trèo tường từ cổng sau vào trường học, vì anh đến muộn. Cùng lúc đó anh không ngừng nhắn tin cho Lạc Dương, nói cậu ta chặn giáo viên lại.
Đáng tiếc có trăm phòng ngàn phòng vẫn cứ bại vì vận khí, trên đường Quý Trăn chạy như điên đến phòng học lại chạm mặt thầy Tôn Tốc, thầy đang đỡ mắt kính nhìn ngắm cây xanh trong trường học, đột nhiên bị đụng phải, lực mạnh suýt chút nữa đẩy ngã ông. Nhưng người nọ phản ứng rất nhanh, lập tức đỡ ông tránh khỏi té ngã.
“Ai da, học sinh ngày nay…” Tôn Tốc chưa kịp hoàn hồn, vừa kêu la thì đột nhiên phát hiện là Quý Trăn.
Vì vậy thầy Tôn Tốc như mèo vờn chuột, xách anh lên văn phòng cho đứng cùng một hàng dài học sinh hư hỏng hay đến muộn.
Quý Trăn trước giờ chưa từng mất mặt như thế, trên đường đi vẫn luôn năn nỉ: “Thầy ơi, em không muốn đứng chung với họ đâu.”
Tôn Tốc chắp tay sau lưng: “Vì sao?”
Quý Trăn nói: “Dù có muộn cũng phải phân loại ra chứ, giống như em này, đến trễ nhưng vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.”
“Còn tự đắc à.” Tôn Tốc đảo mắt một vòng: “Vậy thì cùng thầy đến văn phòng đọc ngữ văn đi.”
Thế nên hiện tại Quý Trăn đang đứng trong văn phòng bộ môn ngữ văn, phía trong có hai ba giáo viên ngữ văn, gần thi đại học rồi nên họ đều rất bận bịu, không rảnh mà chú ý đến học sinh lớp 1 bị phạt vì đi học muộn, ai có việc người nấy.
Tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-khi-nhay-lau-toi-goi-mot-cuoc-dien-thoai/2517536/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.