“Anh ta còn nhắc nhở mày giấu tao cơ đây! Các người muốn làm gì hả? Ngoại tình? Nói tao cứ bám riết lấy anh ta? Đúng, tao không biết xấu hổ, Ngụy Trích Tiên này không có lòng tự trọng! Ban đầu, chính anh ta đã đến tán tỉnh tao trước! Nếu anh ta không thế thì cuộc đời tao liệu có lên không được xuống chẳng xong như thế này không? Anh ta không tán tỉnh, liệu tao có phải sống nhẫn nhịn như thế này không? Nói ngay! Các người đã giấu giếm, lén lút hẹn hò nhau bao lâu rồi? Bắt đầu từ bao giờ! Nói!”
“Chị... thật sự không có chuyện đó mà!”, Ngụy Nhất vừa khóc vừa hét lên.
Ngụy Trích Tiên sao có thể nghe lọt những câu nói đó, cô quát tháo ầm ĩ, khua chân múa tay, mắng chửi thậm tệ:
“Đồ thối tha! Thối tha! Thối tha! Đê tiện! Sinh ra đã biết quyên rũ đàn ông! Mày đã có Tô Thích rồi mà còn chưa thỏa mãn sao? Mày có nghĩ cho Tô Thích không? Một người đàn ông đầy cao ngạo như Tô Thích, mày nỡ lòng nào cắm sừng anh ấy, mày bảo anh ấy phải làm thế nào để chịu đựng nỗi đau khổ này!”
Ngụy Trích Tiên nói đúng vào nỗi đau nhất của Ngụy Nhất, dù cả hai lần bị Trâu Tướng Quân cưỡng hôn đều không phải do cô tự nguyện, nhưng rõ ràng vẫn khiến Tô Thích bị coi là kẻ bị cắm sừng, thân thể của cô đã trở nên nhơ nhớp khi bị người đàn ông khác chạm phải, không còn trong sạch nữa rồi. Cô đã đau khổ, oán hận, tủi nhục, nhưng lại tiếc, không nỡ buông xuôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/1429560/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.