Mọi người nơi đây đều là những nữ nhân khổ mệnh.
Ta không muốn làm khó bất kỳ ai.
Chỉ riêng Thần phi và Lý Diễn, họ… không giống như những người còn lại.
Ngày phụ thân ta đăng cơ, ta dâng một vò rượu độc, đưa tiễn cả hai xuống hoàng tuyền.
Xét cho cùng, ngai vàng của phụ thân… cũng không thể nói là danh chính ngôn thuận.
Mà Lý Diễn – dù đã bị cắt lưỡi, không thể lên tiếng – chỉ cần còn sống, vẫn là một mối họa.
Ta không muốn để lại bất cứ hậu hoạn nào.
Còn Thần phi, lúc sinh thời chẳng thể đường đường chính chính ở bên cạnh Lý Diễn.
Vậy thì, ta thành toàn cho nàng – để nàng được cùng Lý Diễn làm phu thê nơi cửu tuyền.
Theo lời đề nghị của ta, Hạ Trúc được phong làm nghĩa nữ của phụ thân.
Ta nhàn nhạt dặn nàng:
“Ra bên ngoài, không cần nhắc đến cái tên Hạ Trúc nữa. Ngươi vốn tên gì, sau này cứ dùng lại tên thật ấy.”
Hạ Trúc ngẩn ngơ:
“Thật… thật sao?”
Ta bật cười trước vẻ mặt ấy của nàng.
“Hạ Trúc là bị cha nương ruột bán vào cung. Nếu một ngày nào đó, họ biết nữ nhi mình được đương kim hoàng thượng thu làm nghĩa nữ, e rằng sẽ sinh ra không ít chuyện phiền toái.”
Mà ta, xưa nay vốn ghét phiền phức.
Cũng chẳng muốn Hạ Trúc phải gánh lấy những ràng buộc và trách nhiệm không thuộc về nàng.
Hạ Trúc khôi phục tên thật là Lục Hạ, cùng ta sống chung một cung.
Lúc rảnh rỗi vô sự, ta chợt nhớ lời Lục Hạ từng nói — rằng nữ tử cũng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-cong-chua-cuu-thien-lam-nguyet/2741557/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.