Khi Lam Thừa Vũ xuất hiện ở trước mặt Bảo Lạc, nàng mới vừa uống thuốc xong, tinh thần nhìn cũng không tệ lắm. 
Bởi vì nàng hàng năm cho người ta một loại tái nhợt gầy yếu cảm giác, trước mắt tuy là bệnh nặng mới khỏi, thoạt nhìn lại làm như cùng bình thường không có gì bất đồng. 
Đến khi nhìn về phía Vĩnh Gia Đế, Bảo Lạc thậm chí chủ động hướng về phía Vĩnh Gia Đế gật gật đầu: 
- "Nghe nói hôm nay hoàng huynh đi nghênh đón đại quân trở về, không nghĩ tới thế nhưng nhanh như vậy liền đã trở lại." 
Có Bích Nghiêu cô cô thần báo bên tai như vậy, tin tức của Bảo Lạc luôn luôn là thực linh thông. 
- "Biết ngươi tỉnh, ta có thể không nhanh chóng gấp trở về sao? Ngươi gia hỏa này thật là làm người rầu thúi ruột." 
Vĩnh Gia Đế ngữ khí bất đắc dĩ mà lại sủng nịnh, ở trước mặt Bảo Lạc cùng Hứa thái hậu, hắn cũng không tự xưng "Trẫm". 
Theo hắn thì vô luận là hắn có cái thân phận gì, Bảo Lạc cùng Hứa thái hậu đều là người nhà của hắn không thể thay thế. 
Hắn không hy vọng bởi vì những lễ nghi phiền phức này mà làm chính mình cùng Bảo Lạc và Hứa thái hậu có vẻ xa cách. 
- "Nói giống như là ta nguyện ý như vậy không bằng." 
Bảo Lạc cực không ưu nhã mà hướng về phía Vĩnh Gia Đế mà trợn trắng mắt, đa số thời điểm nàng trước mặt người khác đều là ổn trọng hiểu chuyện, cực ít khi nào sẽ có thời điểm hoạt bát như vậy, Vĩnh Gia Đế không khỏi 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-cong-chua-om-yeu/975999/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.