Ta hơi thất thần nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần vội quỳ xuống hành lễ. Bầu không khí như đặc quánh lại, hắn cũng chẳng bảo ta đứng dậy, giọng nói phẫn nộ đanh thép vang lên: “Trẫm nghe nói nàng ngủ không ngon giấc.”
Xin hỏi, đấy là do người nào đã ban tặng nhỉ?
Mắt ta nhìn thẳng, thái độ thành khẩn, thiếu chút nữa thì buột miệng bật thốt lên thành lời. Xoay qua nhìn Dẫn Diên, trán cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi như suối, ánh mắt lo âu như đang nói với ta rằng: Chủ tử, nhịn!
Mặc dù rất không cam tâm nhưng ta vẫn phải cố gắng nuột ngược căm giận vào bụng, bình tĩnh nói lời dối lòng: “Mọi chuyện chỗ tần thiếp tốt đẹp cả ạ, chỉ là việc cỏn con mà thôi, không dám để người nhọc lòng bận tâm.”
Ta thấy Dẫn Diên thở phào một hơi. Nhưng hắn lại không chịu bỏ qua, dường như muốn truy hỏi ta tới cùng mới thôi: “Trẫm còn nghe nói nàng đi tìm Nghi quý phi, xin nàng ấy đổi chỗ ở cho nàng.”
Mồ hôi to như hạt đậu trên trán Dẫn Diên lũ lượt rơi xuống.
Cứ yên tâm, ta sẽ nhẫn nhịn. Trong lòng ta thầm an ủi Dẫn Diên, khóe miệng cong lên nụ cười tiêu chuẩn cứng nhắc, lễ phép trả lời: “Việc ấy quả thật đã quấy rầy đến quý phi, là tần thiếp thất lễ rồi, mong hoàng thượng trách phạt.”
“Trẫm nhớ đã hơn hai mươi ngày không đến đây.”
“Hoàng thượng trăm công nghìn việc, say mê triều chính, không lưu luyến chốn hậu cung, là tấm gương sáng của bậc minh quân có đức hạnh cao quý, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truong-da-vo-ninh-dem-dai-khong-yen/420178/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.